Buổi sáng, đồng hồ báo thức chưa reo, Giản Hi đã tự động tỉnh giấc. Cũng không phải là tỉnh, thật ra cả tối cô không ngủ được bao nhiêu, cứ mơ màng cảm giác mình đang nằm mơ, cảnh tượng vô lý nào cũng có, có cảnh cô và ba hôn nhau trong lớp học bị cô Lưu nhìn thấy, có cả trại trẻ mồ côi bất ngờ gọi điện nói kết quả giám định cha con có vấn đề, thật ra cô không phải con ruột của Giản Dịch Thâm. Thế nhưng vào lúc cô tuyệt vọng nhất, ba kéo tay cô nói muốn đưa cô bỏ trốn... Nhất thời Giản Hi cũng không phân biệt rõ đâu là mơ đẹp, đâu là ác mộng.
Lúc tỉnh lại, khắp người đầy mồ hôi, không biết là do giấc mơ hay là do vòng ôm của ba quá ấm áp.
Cô khẽ bước xuống giường, không làm ồn đến Giản Dịch Thâm vẫn còn đang ngủ say. Cô định đi tắm, nhưng cúi đầu lại thấy qυầи ɭóŧ của mình treo trên giỏ đồ dơ. Giản Hi cảm thấy kỳ lạ, hôm qua rõ ràng cô đã ném nó vào giỏ, sao lại treo phía trên giỏ? Cô cũng không nghĩ nhiều, cho rằng mình ném không chuẩn thôi.
Dù gì lần trước ba cũng đã thấy qυầи ɭóŧ của cô rồi, lần đó còn là ba dọn giúp cô. Thế là cô giơ tay cầm lấy qυầи ɭóŧ định bỏ lại vào giỏ, thế nhưng lúc cầm lên lại thấy có gì đó lạ, trên chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt có dấu vết màu trắng rất rõ.
Giản Hi đã 15 tuổi rồi, ở trường cũng có dạy, cô biết thứ dính trên qυầи ɭóŧ mình chính là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ba, cô cũng hiểu rõ ba đã dùng qυầи ɭóŧ của mình để thủ da^ʍ.
Phút chốc tim Giản Hi đập nhanh, cô cũng không phân tích nổi mình có tâm trạng thế nào, vừa kinh ngạc vừa mừng thầm.
Tay cô chạm vào vết trắng trên qυầи ɭóŧ, đã khô rồi, sờ vào hơi thô ráp, đưa lên ngửi thì là mùi nhàn nhạt như có như không.
Giản Hi thò đầu ra ngoài nhìn, ba vẫn đang ngủ, thế là cô lén nhét qυầи ɭóŧ vào túi áo ngủ, sau đó nhẹ nhàng trở lại bên cạnh ba, chui vào vòng tay ba.
Mấy ngày sau, Giản Dịch Thâm vẫn đi sớm về muộn, Giản Hi cũng ngoan ngoãn học hành, không gây phiền phức cho anh, nhưng tựa như có chuyện gì đó thay đổi và trượt khỏi quỹ đạo giữa hai người. Họ sẽ nói chào buổi sáng và chúc ngủ ngon, sau đó hôn đối phương, có lúc hôn má, có lúc hôn môi. Lúc Giản Dịch Thâm đi tắm cũng sẽ thấy giỏ đồ dơ có qυầи ɭóŧ của Giản Hi, có lúc ở tầng 1, có lúc ở phòng anh tầng 2, thỉnh thoảng Giản Dịch Thâm sẽ tắm ở phòng Giản Hi, tắm xong sẽ ôm cô ngủ đến sáng.
Đối với hành vi thăm dò mờ ám trước ranh giới đạo đức này, cả hai đều rất ăn ý không ai nói dừng, thậm chí còn chìm đắm vào đó. Giản Hi thậm chí còn ám chỉ cho ba đến nhà vệ sinh phòng nào tắm, có lúc cô ở bên ngoài nhà vệ sinh cũng nghe được tiếng rên đè nén khi ba dùng qυầи ɭóŧ của cô thủ da^ʍ. Cô rất thích ba đi tắm ở tầng 1, vì như thế cô có thể nhìn thấy được bộ dạng thủ da^ʍ của ba qua cửa kính, cũng muốn anh tắm ở phòng cô, như thế cô sẽ cảm giác được khắp phòng là mùi của anh.
Hai người cứ giả mù như vậy gần một tuần, cuối cùng đến tết dương lịch, Giản Dịch Thâm cũng được nghỉ ngơi, tuy sau đó lại tới thời gian bận nhất trước tết âm nhưng kỳ nghỉ này vẫn đến rất đúng lúc.
Vốn dĩ Giản Dịch Thâm đặt sẵn nhà hàng cho hai cha con, cũng đặt cả bánh kem Giản Hi thích, nhưng trời trở lạnh và đổ mưa, thế là nhà hàng biến thành bít tết do chính tay Giản Dịch Thâm nấu, cả hai cùng nhau ngồi ăn và xem phim.
"Con ăn không nổi nữa rồi, bít tết cộng thêm bánh kem, ngán quá ba ơi..." Giản Hi đặt bánh kem xuống, ăn vài miếng liền nhào vào lòng ba: "Xem bộ phim này càng chán hơn."
Trên ti vi đang chiếu cảnh kinh dị, quả thật là hơi ghê. Giản Dịch Thâm đưa điều khiển cho Giản Hi: "Con muốn xem gì thì tự chọn đi."
Nói xong điểm nhẹ lên khóe môi Giản Hi, ôm cô chặt hơn. Bên ngoài trời lạnh, trong lòng như đang ôm chiếc chăn bông, rất ấm áp.
Giản Hi tìm một lúc mới tìm được một bộ phim hài tình yêu của nước ngoài, phù hợp với thời tiết mùa đông, cô xem vô cùng vui vẻ, cho đến khi phim chiếu đến cảnh nam nữ chính vượt qua muôn vàn cản trở, cuối cùng hạnh phúc ôm hôn nhau, còn là hôn kiểu Pháp rất cháy, không biết làm sao, Giản Hi xem một hồi thì thấy rục rịch cả người.
Cô thò đầu ra từ vòng tay ba, ngây thơ hỏi Giản Dịch Thâm: "Ba ơi, tại sao chúng ta không thể hôn nhau như họ?"