Khát Khao Tình Yêu

Chương 17

Giản Dịch Thâm cũng đâu phải không muốn như vậy. Tay con gái đang giúp anh sấy tóc, kìm chặt anh ngay trước ngực cô, tầm mắt của anh không thể dời đi đâu được, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào ngực cô. Hai khối mềm mại dưới lớp áo ngủ mỏng, còn nhìn thấy hai hạt nhỏ nhô lên, càng nhìn càng thấy khát, càng muốn ngậm nó vào miệng liếʍ mυ'ŧ.

Lửa du͙© vọиɠ trong lòng anh cháy rất mạnh, bàn tay ôm eo Giản Hi ôm càng mạnh hơn, còn cô gái trong lòng dường như chẳng nhận ra gì cả, còn vỗ vào anh bảo anh ngoan hơn.

Ngoan? Đúng vậy, anh rất ngoan, nếu không ngoan thì giờ đã sớm đè cô gái này xuống dưới người mình rồi.

Tiếng máy sấy tóc ngừng lại.

"Sấy xong rồi." Giản Hi cúi người kéo hộc tủ cất máy, lúc cúi xuống, mông nhỏ đối diện với Giản Dịch Thâm, khe ở giữa cánh mông khiến Giản Dịch Thâm không rời nổi mắt. May mà Giản Hi nhanh chóng thẳng người, cô kéo Giản Dịch Thâm đứng lên, đưa anh về lại bên giường: "Giờ ba có thể ngủ với con rồi chứ."

Nói rồi trèo lên giường nằm, nhường một nửa giường cho Giản Dịch Thâm.

"Giường con nhỏ thế này, sao không đến phòng ba ngủ?" Giản Dịch Thâm nói đùa che đậy những xao động trong lòng, nằm xuống một bên giường, khoảng cách giữa hai người khá xa.

Điều này khiến Giản Hi bất mãn.

"Ba mau lại gần đây đi."

Giản Dịch Thâm nghe vậy bèn dịch người vào trong.

"Gần hơn nữa."

Lại dịch tiếp.

"Ba ơi, lại đây..."

Giản Dịch Thâm cứng đơ người, anh khó kiềm được suy nghĩ lệch lạc, lời mời của con gái như lời dụ dỗ của yêu nữ, anh cảm thấy phòng tuyến của mình sắp sụp đổ, anh sợ mặt tồi tệ của mình bị con gái thấy.

"Con gom lại nhiều điều ước lắm đấy."

"Vậy điều ước của con là gì?" Giản Dịch Thâm đưa tay đỡ mặt cô, rất mềm, giống như quả đào nhiều nước, khiến người ta muốn cắn.

"Con muốn..." Giản Hi nhìn thẳng Giản Dịch Thâm, ánh mắt vừa càn rỡ vừa to gan: "Con muốn ba ôm con ngủ, muốn ba hôn con, muốn ba mỗi ngày đều hôn con."

Giản Dịch Thâm miết lấy dái tai mềm mại của Giản Hi, dùng ngón tay xoa nhẹ liên tục, nhắc lại câu hỏi khi nãy: "Sao không đến phòng ba? Gường lớn."

"Khác nhau mà." Giản Hi chống tay lên, người dán sát qua, cười nhìn Giản Dịch Thâm. Ba vào phòng cô, tắm ở phòng cô, ngủ trên giường của cô, giống như bước vào thế giới của cô.

"Khác ở đâu? Có ai làm ba mà lại ngủ trên giường con gái, ngủ cùng con gái hả?"

"Có ba con đó." Giọng cô nhẹ nhàng, ngón tay thon dài lướt qua giữa hàng mi Giản Dịch Thâm, trượt xuống dưới cằm: "Ba ơi, con bệnh rồi, cần ba hôn mới đỡ được."

Lời nói của Giản Hi khiến Giản Dịch Thâm ngây người trong phút chốc, đúng vậy, chỉ có ba của cô mới thế, vì họ vốn là một cặp cha con lập dị, họ đều bệnh giống nhau.

Giống như đã thông suốt, Giản Dịch Thâm không nói gì, trở người đè Giản Hi dưới thân. Môi anh hôn lên trán, má, mũi, cuối cùng rơi xuống môi cô.

Hai đôi môi chạm nhau chỉ trong phút chốc ngắn ngủi nhưng khiến cả hai thở gấp như dùng hết sức lực toàn thân.

Giản Dịch Thâm phất lọn tóc bên má Giản Hi, sờ dái tai cô, nhẹ giọng hỏi: "Ba của người khác cũng hôn con gái mình thế này sao?"

Giản Hi quấn lấy cổ anh cười: "Ba, chúng ta khác với người ta." Dừng lại một lát, cô lại nói: "Con gái người khác không xinh đẹp đáng yêu như con, ba người khác cũng không đẹp trai như ba."

Lời nói úp mở của Giản Hi, đương nhiên Giản Dịch Thâm nghe hiểu, anh thở nhẹ một hơi, nằm xuống giường, lại giơ tay kéo con gái vào lòng mình. Hương thơm tươi mát trên người con gái kết hợp với hơi thở của chính mình chìm vào lòng anh, anh cảm giác mình say rồi, say đến mức không màng gì nữa.