Lúc tan làm Giản Dịch Thâm lại đến tiệm bánh ngọt kia mua một cái bánh kem nhỏ, đợi Giản Hi ở cổng trường gần 1 tiếng đồng hồ, đến khi học sinh sắp ra về hết mới thấy Giản Hi chậm rãi đi ra, vẻ mặt không chút vui vẻ.
"Sao thế? Ra muộn vậy, ba thấy người ta về hết rồi." Giản Dịch Thâm đưa tay qua ghế phụ mở cửa giúp Giản Hi, đợi cô lên xe, lại tiện tay thắt dây an toàn cho cô, sau đó đưa bánh kem mới mua bỏ vào tay cô.
Nhưng Giản Hi vẫn cúi thấp đầu, cầm thìa nhựa đâm chọc bánh kem, miệng mím chặt, mãi mới nói được một câu: "Ba dùng chiêu này dỗ không ít con gái rồi nhỉ..."
"Dỗ con gái gì chứ." Giản Dịch Thâm không nhận ra sự khác thường của Giản Hi, vẫn cười: "Bánh hôm nay ngon không? Nếu thấy ngon thì sau này mỗi ngày đều mua..."
"Ba." Giản Hi đột nhiên lên tiếng cắt ngang: "Hôm nay ba đến trường phải không?"
"Con nhìn thấy ba sao?" Giản Dịch Thâm cười hỏi.
"Vâng, Từ Nhiễm nhìn thấy nên nói con."
"Cô bé đó tinh mắt thật. Chiều nay ba thấy vẫn nên đến trường nói chuyện về tình hình của con với chủ nhiệm lớp, để cô ấy quan tâm con hơn."
"Không cần cô ấy quan tâm." Giản Hi cúi đầu lẩm bẩm.
"Thế thì không được." Giản Dịch Thâm giơ tay chỉ chỉ đầu cô: "Con toàn tự quyết định, chuyện gì cũng không nói ba nghe, ba đương nhiên phải có tai mắt ở trường mới được. Sao, con sợ cô giáo mách lẻo với ba à?"
"Con có gì để mách lẻo chứ." Giản Hi vừa nói vừa múc một thìa bánh kem đã bị cô đâm loạn lên, bánh hôm nay là vị xoài, hơi chua, nhưng Giản Hi không thích ăn chua, cô thích ngọt.
"Đúng là không có thật, con gái ba rất ngoan, giờ cô giáo con chỉ lo con không thi đậu lớp chọn của trường cấp ba trọng điểm." So ra với anh thì đúng là giỏi hơn nhiều.
"Không ngờ con gái ba lại học giỏi vậy, nhưng cũng đừng để mệt quá."
Sau đó ba nói tiếp gì đó, Giản Hi đều không để ý, nếu là mấy hôm trước, cô nghe được ba quan tâm mình thế này, chắc chắn sẽ rất vui, thế nhưng hôm nay cô chẳng nghe lọt tai nổi, trong lòng cứ nghĩ lỡ như ngày nào đó ba dẫn một người phụ nữ về nhà nói đây là mẹ kế cô, vậy thì mọi sự quan tâm nên dành cho cô đều sẽ biến mất, cô sẽ thành kẻ dư thừa.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy khó thở. Xe vừa về đến nhà đã vội xông ra ngoài.
Giản Dịch Thâm ngạc nhiên, nghĩ lại suốt đường đi Giản Hi không được vui, chỉ tưởng cô không được khỏe lắm, bèn vội đuổi theo hỏi cô làm sao. Nhưng Giản Hi không chịu nói thật, cúi đầu đi trốn vào phòng. Đến khi cô ra ngoài thì đã đến giờ ăn tối, Giản Dịch Thâm đặt một bàn thức ăn. Giản Hi cũng nuốt không trôi, nhai từng miếng như nhai rơm.
"Có phải con không khỏe không? Không muốn ăn sao, ăn canh nhé?" Giản Dịch Thâm cầm lấy một cái bát không, múc canh đưa đến trước mặt Giản Hi, nhìn cô miễn cưỡng uống một hớp: "Hay là ba thuê giúp việc nhé, ba cũng không biết nấu ăn, con còn phải lo học, suốt ngày đặt đồ ăn cũng không ổn."
"Cạch!" Bát canh bị đặt mạnh lên bàn.
Giản Dịch Thâm giật mình, nhấc mắt nhìn Giản Hi thì thấy cô bé đang khóc, ánh mắt ấm ức, thế là vội vàng rút giấy ăn lau mặt cho con gái: "Sao thế này, hôm nay rốt cuộc có chuyện gì, sao lại khóc vậy?"
"Ba ơi..." Giản Hi khóc thút thít: "Không cần giúp việc được không? Nhà mình chỉ có hai ba con chúng ta không được sao? Con không cần giúp việc gì hết."
"Không cần thì không cần, có phải chuyện gì lớn đâu, con lại khóc thành thế này..." Giản Dịch Thâm quả thật thấy khó hiểu, cảm xúc của cô bé này nói đến là đến.
"Không, không chỉ là giúp việc...Ba, cô Lưu của bọn con có xinh không?"
"Con nói gì thế? Cô Lưu có xinh hay không thì liên quan gì ba."
"Từ Nhiễm nói thấy ba với cô Lưu đứng cạnh nhau rất xứng đôi."
Tuy Giản Dịch Thâm là trai thẳng chính hiệu nhưng lúc này anh cũng ngộ ra vài phần. Bệnh của Giản Hi vốn dĩ là do thiếu cảm giác an toàn, hôm nay e là câu nói kia của bạn cùng bàn đã khiến cô nghĩ nhiều.
"Cô Lưu của các con đã kết hôn rồi, tay còn đeo nhẫn kìa, đám trẻ các con không lo học mà toàn nghĩ lung tung."
Nhưng vẫn chưa xong, Giản Hi lau nước mắt nói: "Vậy sau này ba sẽ có bạn gái, sẽ kiếm mẹ kế cho con sao?"
"Nhà có mình con đã khiến ba đau đầu lắm rồi, thêm cô nữa thì ba nổ tung mất."
Giản Hi nghe vậy cũng được xoa dịu, nhưng dù là Giản Hi hay Giản Dịch Thâm thì đều hiểu rõ trong lòng rằng vấn đề này vẫn chưa nguôi, nó như một tảng đá trong lòng Giản Hi.
Sau ngày đó, hai cha con lại khôi phục hình thức chung sống như trước, mỗi ngày Giản Dịch Thâm làm một người cha tốt, đưa con gái đi học, trước khi ngủ chuẩn bị cho con gái ly sữa nóng thêm mật ong, cho cô một cái ôm ấm áp, một nụ hôn ngọt ngào.
Giản Hi cũng không nhắc tới chuyện hôm đó nữa, nhưng đến đêm khuya, cô cứ luôn tự hỏi chính mình, liệu có phải cô độc chiếm được tình yêu của ba thì ba sẽ không còn quan tâm người khác nữa, ngôi nhà này cũng sẽ không xuất hiện người thứ ba? Nếu là thế, cô không ngại làm kẻ xấu.