Khát Khao Tình Yêu

Chương 14

Đây có lẽ là buổi sáng vui vẻ nhất trước giờ của Giản Hi, ăn bữa sáng nóng hổi do ba mua, ăn xong còn được ba chở đi học.

Vốn dĩ Giản Dịch Thâm muốn khuyên cô nghỉ thêm một ngày, nhưng cô cảm thấy tình trạng sức khỏe không ảnh hưởng học hành, cộng thêm học kỳ sau sắp thi giữa kỳ, không còn nhiều thời gian nữa.

Ở cổng trưởng cô còn gặp Từ Nhiễm. Từ Nhiễm liếc mắt nhìn Giản Dịch Thâm trong xe, huých khuỷu tay Giản Hi.

"Ba cậu trông cũng được phết."

Giản Hi không trả lời, nhưng ánh mắt hiện lên sự đắc ý.

"Nghe nói hai hôm trước cậu ốm, đỡ hơn chưa?"

"Ừ, đỡ nhiều rồi, bệnh cũ thôi, không cần lo đâu."

Nhìn vẻ mặt cô sáng ngời, Từ Nhiễm đương nhiên cũng biết cô không hề dễ dàng gì, không nói gì thêm, chuyển chủ đề nói về bài tập.

Cả ngày nay, Giản Hi đang đuổi kịp tiến độ dưới sự trợ giúp của Từ Nhiễm, bài vở lớp 9 rất nặng, tuy cô chỉ nghỉ có một hôm, nhưng bỏ lại cả đống bài tập, gần như tất cả các tiết học đều phải ngồi làm bài.

"Này, này, đừng làm nữa, ba cậu đến kìa."

"Hả? Ba mình?"

Giản Hi bị Từ Nhiễm đẩy về phía cửa sổ, chiếc xe dừng trước cổng trường đúng là xe của Giản Dịch Thâm, chỉ thấy sau khi xuống xe, Giản Dịch Thâm đi thẳng đến phòng giáo viên, một tiếng sau mới đi ra.

"Ba cậu đến nói gì với giáo viên vậy?" Từ Nhiễm nhìn chăm chú cửa phòng giáo viên.

"Cậu lo nghe giảng đi, đâu phải ba cậu, vội gì chứ." Trong lòng Giản Hi khó chịu, giọng điệu cũng hơi gắt. Thật ra giáo viên trên bục đang giảng gì cô cũng chẳng nghe lọt tai. Hôm nay lúc ba chở cô đến trường, không hề nói sẽ đến gặp giáo viên, cũng không biết họ đang nói gì nữa. Cô nghĩ lại biểu hiện của mình từ khi chuyển trường đến nay, sợ mình làm gì khiến giáo viên bất mãn, mách lại với ba cô.

"Ê, ra rồi kìa, cô Lưu đích thân tiễn ba cậu đi ra, đãi ngộ cao nhất luôn đó."

Giản Hi nhìn qua, đúng là chủ nhiệm lớp của cô là Lưu Tịnh đích thân tiễn ba cô, hai người không biết đang nói gì, đứng trước cửa phòng giáo viên cười rất vui vẻ.

"Cậu coi cô Lưu cười kìa... Cô ấy cũng không còn nhỏ, đừng nói là thích ba cậu rồi nhé!"

Thích thì cũng bình thường, Giản Hi buồn bực nghĩ. Ba cô mới có 30 tuổi, tuổi trẻ tài cao, ngoại hình tuấn tú, nếu không phải có đứa vướng chân như cô thì chắc chắn ba sẽ được săn đón, người xung quanh có ý với ba rất nhiều.

"Ba cậu chắc không trò chuyện một hồi lại kiếm mẹ kế cho cậu chứ, vậy cậu gọi cô ấy là mẹ hay là chị đây?"

Lần đầu tiên, Giản Hi cảm thấy Từ Nhiễm rất phiền, cô không trả lời, cũng không nhìn về phía ba nữa, chỉ túm lấy cuốn sách, lật xoành xoạch cho hả giận.

Ở cửa phòng giáo viên, Giản Dịch Thâm đang chào tạm biệt chủ nhiệm lớp của Giản Hi.

"Thành tích của Giản Hi vẫn rất tốt, mấy lần làm bài kiểm tra thì thấy còn có thể tiến bộ hơn nữa, trước đây điều kiện học của em ấy có hạn, nhưng vẫn học rất chắc, xem ra rất cố gắng. Tôi không dám nói chắc ăn, nhưng thi đậu trường cấp ba trọng điểm thì không thành vấn đề. Giờ chỉ xem em ấy có vào được lớp chọn hay không thôi, tuy em ấy đang ở top 10 của lớp, nhưng chỉ so trong lớp thì không được, nếu em ấy vươn lên top 30 của khóa thì lớp chọn chắc chắn vào được." Lưu Tịnh đơn giản tổng kết lại.

Giản Dịch Thâm nghe vậy tuy rất mừng nhưng cũng lo áp lực của Giản Hi quá lớn, dù gì điều kiện học tập trước đây của cô không được tốt, e rằng để theo kịp tiến độ ở đây, cô đã vô cùng cố gắng rồi. Hôm qua bệnh ở nhà mà còn thấy cô không ngừng học. Nghĩ đến đây, Giản Dịch Thâm lại hơi lo lắng.

"Giờ tôi chỉ mong con bé thoải mái hơn, không quá áp lực."

"Mấy năm trước cũng có nhiều em lớp 9 mắc chứng rối loạn lo âu, tôi sẽ chú ý tình hình của em ấy. Nhưng là phụ huynh, nhất là với đứa trẻ có hoàn cảnh đặc biệt như Giản Hi, mong anh quan tâm em ấy nhiều hơn, bệnh thì vẫn phải chữa tận gốc."

"Tôi hiểu, vậy làm phiền cô Lưu rồi, tôi về đây." Trước khi đi, Giản Dịch Thâm liếc nhìn về phía lớp học, chỉ là anh không biết Giản Hi học ở phòng mấy tầng mấy, nên nhìn qua chốc lát rồi rời đi.

Sau khi anh đi, Giản Hi nhìn bóng lưng anh từ trong lớp học, ấn chặt cây bút trong tay.

"Này, cậu có sao không?" Từ Nhiễm nhận ra cô không ổn, ghé người qua nhỏ giọng hỏi.

"Không sao." Giản Hi hoàn hồn, đổi cây bút khác, lật mở vở bài tập viết từ vựng.

Tuy đang viết từ vựng, nhưng trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh ba và Lưu Tịnh đứng cạnh nhau lúc nãy. Nói một cách công tâm thì ngoại hình Lưu Tịnh rất được, tuổi tác cũng tương đương với ba, họ đứng cạnh nhau đúng là rất xứng đôi. Nhưng cô không chấp nhận nổi chuyện ba và người khác ở bên nhau, cô không muốn nhà có thêm người, cô chỉ muốn ba quan tâm mình cô, cô không muốn ba ôm người khác, cô không muốn giường ba có người khác nằm lên...

Cô không muốn!

Khi tập trung trở lại thì trên cuốn vở bài tập viết đầy chữ "jealous". (ghen)