Kɧoáı ©ảʍ này từ da đầu lan đến sống lưng, ngày càng phóng đại trước sự vỗ về nhẹ nhàng của ba. Giản Hi rất khó hình dung đây là cảm giác gì, giống như cô vừa mới một mình đi bộ cả ngày cả đêm giữa trời tuyết lạnh rồi được ngâm mình trong suối nước nóng, hơi nước xông lên, mỗi một lỗ chân lông đều giãn nở thoải mái.
Thế là cô tiếp tục "tiến lên", sau khi nếm được vị ngọt thì lại được nước lấn tới, đầu gối vốn cuộn tròn cũng từng chút nhấc lên cao, cọ từ phía trước đùi ba cho đến phần trên bắp đùi, chân nhỏ của cô và chân lớn của ba hoàn toàn dính lấy nhau, giống như được ba bọc lại.
"Lạnh sao?"
Giản Dịch Thâm cuối cùng cũng lên tiếng, ở góc độ của anh, anh chỉ cảm thấy con gái lạnh nên mới dán chặt vào mình, dù gì anh cũng cảm nhận được con gái hơi run nhẹ. Vì vậy anh giơ tay che kín cái chân đang dán sát đầu gối mình của Giản Hi, muốn làm ấm lên.
"Hơi...hơi lạnh ạ."
Cô lại nói dối nữa. Chỉ có bản thân cô mới biết, hơi thở gấp gáp không phải do căn bệnh lo âu, mà là cô quá căng thẳng, nhịp tim đập nhanh cũng vì thế. Thật ra tối nay cô có thể ngủ rất ngon, nhưng cô quá tham lam, dù là cái ôm trên ghế sô pha hay là nụ hôn trên cầu thang, đều không khiến cô thỏa mãn, ngược lại làm cô khát khao sự thân mật của ba hơn.
Cô cảm thấy mình như bệnh nhân sắp chết, chỉ có ba là thuốc của cô.
"Có phải chăn mỏng quá không?"
Giản Dịch Thâm dứt khoát kẹp hai chân của con gái vào giữa chân mình, tay giơ ra vén chăn. Sau khi xong hết, Giản Dịch Thâm đột nhiên cảm thấy đối với chuyện chăm sóc con gái, anh không cần ai dạy cũng tự biết cách, trong lòng bỗng thấy đắc ý.
"Ba ơi, ba ôm con ngủ được không?"
Giữa bóng tối, Giản Hi nhỏ giọng xin. Tiếp đó, dường như cô nghe thấy tiếng thở dài, thế rồi tay ba đưa ra sau lưng cô, kéo cô vào trong lòng. Mặt cô dán chặt lên cổ ba, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng như lửa đốt của người đàn ông khiến má cô nóng bừng. Cô nhướng mắt, nhờ vào tia sáng yếu ớt thấy được yết hầu nhô lên của anh, không biết làm sao, cô đột nhiên nhớ đến một từ từng thấy trên ti vi – quyến rũ.
Hai người rất gần nhau, gần đến mức môi Giản Hi chỉ cần nhếch lên là đã hôn được yết hầu anh. Nghĩ đến đây, Giản Hi chỉ cảm thấy lòng mình như có con sâu nhỏ bò vào, khiến cô ngứa ngáy. Thế là cô mím môi, nhẹ nhàng thổi một hơi lên yết hầu anh, thấy thú vị bèn thổi thêm hơi nữa.
Nếu lúc này là ban ngày, cô có lẽ sẽ thấy được trên cổ ba nổi lên một lớp da gà...
"Đừng quậy nữa." Giản Dịch Thâm cuối cùng nhịn không được nhẹ giọng ngăn cản, miếng khăn giấy lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh vẫn đang vo một cục ở bên kia, anh không muốn phá lệ lần nữa.
Thế nhưng Giản Hi cứ như bị nghiện rồi, thổi liên tục không chán, cho đến khi khiến Giản Dịch Thâm giật mình kẹp chặt chân dài.
"Ôi, ba kẹp con rồi..." Giản Hi oán trách nói: "Chân ba chẳng có thịt, làm đau con." Vừa nói chân nhỏ vừa cọ qua cọ lại giữa chân ba, như muốn rút chân ra, rút ra được rồi thì lại nhét vào lại, chơi không biết chán, còn cọ xát sinh nhiệt.
Giản Dịch Thâm sắp bị cô cọ cho phát điên, nhất thời cũng không thể phân biệt được Giản Hi cố ý hay vô tình, là không hiểu gì hay cố ý ve vãn, anh chỉ cảm thấy nơi vừa mới bắn ra ban nãy lại cương cứng. Phút chốc cả người anh cứng ngắc, để Giản Hi không tiếp tục cọ nữa, anh đưa tay túm lấy đôi chân làm loạn của cô, đặt vào trong chăn.
"Đừng quậy nữa, không ngủ được bây giờ." Giản Dịch Thâm trầm giọng nói, cố nén du͙© vọиɠ trong lòng, khép mắt lại. Cuối cùng Giản Hi cũng không hành hạ anh nữa, ngoan ngoãn vùi trong lòng anh.
Nhưng du͙© vọиɠ một khi bị khuấy động thì khó mà dập tắt, bóng tối lại dễ dàng phóng đại động tĩnh nhỏ, Giản Dịch Thâm nghe tiếng thở nhẹ nhàng của thiếu nữ, cảm giác được hơi thở ấm nóng của cô ở ngay cổ mình, tay cô chạm tới l*иg ngực anh, xoa nhẹ tựa như lông vũ, còn gãi một cái.
Dươиɠ ѵậŧ bên dưới không kiềm được cương lên, Giản Dịch Thâm chỉ đành cong chân, đảm bảo con gái không phát hiện ra dị thường, anh cũng không dám vào nhà vệ sinh giải quyết vào lúc này, sợ sẽ làm kinh động đến Giản Hi.
Giản Dịch Thâm mở mắt nhìn cô bé vùi mình ở bên cạnh như chú mèo con, thấy cô nhắm mắt, hơi thở đều đặn, ánh trăng chiếu lên một nửa khuôn mặt cô, khiến anh rất muốn đưa tay sờ lên, nhưng anh không dám, Giản Hi khó khăn lắm mới ngủ được, anh không muốn làm cô tỉnh giấc.
Suốt cả đêm phải vượt qua thế nào, chỉ có Giản Dịch Thâm mới biết.
Tóm lại, ngày hôm sau khi Giản Hi thức dậy, người đàn ông bên cạnh đã không thấy đâu. Giản Hi mơ hồ ôm lấy chăn, nhấc mắt nhìn đồng hồ trên tường, giờ mới 6h30 sáng, trong ấn tượng của cô, ba chưa bao giờ dậy sớm vậy.
Cô vén chăn lên đang định xuống lầu thì nhìn thấy cục khăn giấy đã dùng rồi ở trên tủ đầu giường. Cô không nghĩ nhiều, tiện tay ném nó vào thùng rác.