Tối nay Giản Hi từ chối uống thuốc an thần, cô cảm thấy mình không thể quá dựa dẫm vào thuốc, Giản Dịch Thâm cũng đồng ý, mà tối nay cửa phòng anh cũng vẫn mở vì con gái.
Đêm khuya tĩnh lặng, căn biệt thự yên ắng, ở hành lang trống không trên tầng 2, cửa phòng ngủ ở cuối là đang mở, bên trong không có ánh đèn, chỉ có ánh trăng bên ngoài chiếu vào miễn cưỡng nhìn thấy được trên giường có một người đàn ông đang nằm.
Lúc này mắt anh vẫn mở, kỳ lạ hơn là chiếc chăn đắp trên người anh đang chuyển động rất nhanh, mà vị trí lại rất xấu hổ.
Tiếng thở của người đàn ông ngày càng nặng nề cùng với tần suất hoạt động của anh, tiếng rêи ɾỉ kiềm nén phát ra từ kẽ răng, thấp đến độ khó mà nghe thấy.
Cuối cùng anh không nhẫn nại nữa, tốc độ tay cũng càng lúc càng nhanh.
"A...ưʍ..."
Hơi thở của người đàn ông ngưng trệ vài giây, tiếp đó như cá chết đuối, thở dốc nặng nề.
Sau khi kɧoáı ©ảʍ ngắn ngủi qua đi, là sự thất vọng dành cho chính mình, thậm chí có thể nói là tuyệt vọng. Chỉ có anh biết vừa rồi người xuất hiện trong đầu mình là ai.
Thời niên thiếu của Giản Dịch Thâm trải qua rất hoang đường, đây chẳng phải bí mật, bạn bè thân thiết với anh đều biết, nhưng rốt cuộc gia đình anh là như thế nào, tại sao lại khiến con trẻ sa đọa đến thế thì không ai hay biết, Giản Dịch Thâm cũng chưa từng kể với ai. Chuyện nhà anh giống như khối u trong lòng anh, không gỡ bỏ được, cứ theo anh trưởng thành và mọc rễ nảy mầm, những cây mầm đó thao túng Giản Dịch Thâm trở thành dáng vẻ mà anh đã từng ghét nhất.
Ba của anh.
Ba Giản Dịch Thâm là một tên khốn nạn, cặn bã, tất cả những từ ngữ khiến người ta căm phẫn đều rất đúng với ông ta. Lúc Giản Dịch Thâm 5 tuổi, mẹ anh chịu không nổi gã đàn ông này nữa, bỏ nhà đi. Sau đó ông ta giống như không còn trói buộc, sống phóng túc sa đọa. Chuyện mà lúc nhỏ Giản Dịch Thâm hay làm nhất chính là đi mua bαo ©αo sυ cho ba mình, lúc đó anh hoàn toàn không hiểu đó là thứ gì, cũng không biết tại sao người lớn đi đường đều cười nhạo anh, cho đến khi anh lớn dần, cuối cùng cũng hiểu được hành vi dơ bẩn, bỉ ổi đó của ba gọi là làʍ t̠ìиɦ, còn ba anh kẻ mắc bệnh nghiện sεメ, chỉ là ông ta không nhận ra thôi.
Không lâu sau, những chuyện tìиɧ ɖu͙© hoang đường dâʍ ɭσạи trong nhà không thể thỏa mãn được ông ta, ông ta bắt đầu làm bậy ở bên ngoài, dâʍ ɭσạи, cưỡиɠ ɧϊếp. Giản Dịch Thâm cũng nhìn thấy ông ta hết lần này đến lần khác bị bắt, ra tù, tái phạm, rồi lại bị bắt, cuối cùng chết trong tù vì căn bệnh HIV/AIDS.
Dơ bẩn là ấn tượng đầu tiên của Giản Dịch Thâm đối với chuyện làʍ t̠ìиɦ. Thế nhưng vào năm anh 14 tuổi, anh lại vì sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của bạn bè cùng với sự dụ dỗ của đôi mắt hoa đào kia, hoặc cũng có thể là anh muốn chứng tỏ mình khác với ông ta, sẽ không say mê và nghiện làʍ t̠ìиɦ, anh đã bước vào căn phòng kia. Anh giống như một tên ngốc không biết gì, mở ra chiếc hộp ma quỷ của Pandora, sau đó không thể ngừng lại được.
Thử quá sớm cộng thêm yếu tố di truyền, Giản Dịch Thâm nhanh chóng bị chẩn đoán là nghiện sεメ, nhớ đến bộ dạng điên cuồng của ba mình, Giản Dịch Thâm gần như quyết định phải chữa trị, sau mấy năm điều trị và kiềm chế, anh vốn tưởng căn bệnh này đã được kiểm soát rất tốt, thế nhưng con gái chỉ mới đến có một tháng, thậm chí là trong mấy ngày này, anh đã thủ da^ʍ 2 lần.
Quá tệ rồi.
Nhất thời Giản Dịch Thâm cũng thấy hơi lo lắng, anh sợ mình lần nữa rơi vào ham muốn tìиɧ ɖu͙© không thể thoát ra được, đến lúc đó, hình tượng người cha tốt cũng tan tành.
Anh đưa tay lấy điện thoại, màn hình hiển thị thời gian là 1h30 sáng, lúc này chắc Giản Hi đã ngủ say rồi...
"Ba ơi, ba ngủ chưa?"
Giản Dịch Thâm tưởng mình nghe nhầm, anh ngồi dậy định bật đèn, nhưng phát hiện lòng bàn tay dính nhớp, bèn rút giấy lau khô tay giữa bóng tối, tiếp đó bật đèn bàn, nhìn thấy Giản Hi chần chừ ở trước cửa phòng, khuôn mặt nhỏ bất lực.
"Sao vậy, Hi Hi?" Giản Dịch Thâm tưởng rằng bệnh của Giản Hi tái phát, vội khẩn trương hỏi.
"Ba ơi, con không ngủ được, lòng rất hoảng loạn, nhịp tim đập nhanh, nhắm mắt lại toàn là những ý nghĩ tồi tệ..." Giọng Giản Hi hơi nghẹn ngào: "Con ngủ cùng ba được không?"
Mấy phút sau, Giản Dịch Thâm vốn dĩ nằm ngủ giữa giường đã dịch sang bên trái, còn Giản Hi nằm nghiêng bên phải anh. Cô bé dường như rất bất an, tay nắm chặt góc chăn, hơi thở cũng gấp gáp, hai chân cuộn lại như tư thế của trẻ sơ sinh.
Giản Dịch Thâm giơ tay ôm Giản Hi, vỗ nhẹ trên lưng cô. Phía dưới chăn, đầu gối Giản Hi vừa hay chạm đến đùi Giản Dịch Thâm, anh thấy may vì hôm nay ngủ có mặc đồ, tránh được tình trạng tiếp xúc da thịt gượng gạo. Anh nghĩ cha con bình thường đều sẽ né tránh điều này.
Tắt đèn bàn, căn phòng lần nữa khôi phục bóng tối.
Có lẽ là do bóng tối che đi nỗi xấu hổ, phóng đại dũng khí, Giản Hi nhắm mắt, dịch chuyển sang người ba. Hai người không ai ngủ, nhưng cũng không ai lên tiếng, căn phòng chỉ có tiếng động lúc Giản Hi dịch người và chiếc chăn ma sát. Còn Giản Dịch Thâm như đang ngầm cho phép hành động này. Giản Hi giống như động vật nhỏ, cứ từng chút thăm dò giới hạn của lãnh địa, cho đến khi cô cảm giác được tóc mình và tóc ba chạm vào nhau. Cô có cảm giác tê dại kéo dài từ tóc đến da đầu.
Chỉ là tóc chạm nhau thôi, cô lại có kɧoáı ©ảʍ như được hòa làm một với ba.