Không ai biết Giản Dịch Thâm phải kiềm chế nỗi xúc động muốn trốn chạy thế nào, có lẽ là vì bệnh tình của con gái, hoặc là chính bản thân anh cũng sa vào đó – suy đoán mập mờ và sự mong chờ dơ bẩn.
Ăn xong bánh ngọt, Giản Hi lại lên lầu giải đề, cho đến giờ cơm tối mới xuống, sau khi ăn xong cơm tối và xem thời sự một lát, cô lại lên lầu học bài. Cả quá trình hai cha con không nói chuyện quá nhiều, sự xa cách này khiến Giản Dịch Thâm cảm thấy thoải mái nhưng đáy lòng lại hơi thất vọng.
Anh cũng không biết mình bị làm sao, sự thân mật của con gái khiến anh khó xử, còn sự xa cách của con gái lại khiến anh thấy thất vọng.
Cứ thế ngồi trước ti vi đến 10h30, cuối cùng cũng đợi được Giản Hi đi xuống, có lẽ đến Giản Dịch Thâm cũng không nhận ra, khi nhìn thấy bóng dáng cô, ánh mắt anh bỗng sáng ngời.
"Ba ơi, con muốn uống ly sữa nóng rồi đi ngủ." Giản Hi khoác lấy tấm thảm đỏ đi tới, tựa như cô bé quàng khăn đỏ đáng yêu trong truyện cổ tích.
"Sữa bò trong tủ lạnh." Giản Dịch Thâm giả vờ tập trung xem ti vi, trên đó đang chiếu một trận đá bóng, thế nhưng có trời mới biết anh còn chẳng biết là hai đội nào đang đá.
"Con muốn uống như kiểu hôm qua ba làm cho con, ngọt ngọt ấy." Giản Hi ngồi bên cạnh Giản Dịch Thâm, cô càng lúc càng biết cách thân thiết với ba.
"Được, ba đi hâm nóng cho con." Giản Dịch Thâm đứng dậy đi về phía nhà bếp, sau khi bỏ sữa bò vào lò vi sóng, đột nhiên nhớ tới gì đó, anh quay đầu hỏi Giản Hi: "Phòng con có phải lạnh lắm không?"
"À..." Giản Hi buông lỏng tấm thảm: "Lạnh hơn dưới lầu ạ."
Giản Dịch Thâm gật đầu, phòng Giản Hi ở tầng 3, được sửa từ phòng để đồ, gần nóc nhà thì đông lạnh hè nóng, mùa hè vẫn đỡ vì có thể mở điều hòa, nhưng mùa đông thì phòng không được ấm lắm. Cơ mà vốn dĩ căn nhà này được thiết kế cho người đàn ông độc thân, tầng 1 làm thành phòng khách và phòng ăn, còn có một góc nhỏ chơi game, tầng 2 là phòng ngủ chính của anh, phòng quần áo và phòng sách, tầng ba là phòng để đồ và sân thượng, cũng không có không gian nào để cho con gái ở, cũng không thể bắt cô trải đệm ở phòng sách ngủ được.
Giản Hi chú ý nhất cử nhất động của ba, thấy anh đứng ở trước lò vi sóng chau mày suy nghĩ gì đó, bèn giải thích: "Ba ơi, không sao đâu, lúc ngủ không lạnh, chăn dày lắm."
"Nhưng lúc học thì quá lạnh." Giản Dịch Thâm quay đầu nhìn bàn ăn, bàn ăn rất lớn, đủ chứa 10 người, chia một nửa cho Giản Hi làm bàn học cũng dư sức: "Sau này con cứ học bài ở dưới này đi, ba sẽ không ảnh hưởng đến con."
"Vâng." Giản Hi gật đầu, tuy ba không làm ảnh hưởng đến cô, nhưng cô sẽ phân tâm.
Sau đó hai cha con lại khôi phục trạng thái im lặng, Giản Dịch Thâm tiếp tục xem đá bóng, còn Giản Hi thì ngồi cạnh anh trên sô pha, vừa cùng anh xem bóng vừa uống sữa bò. Lúc Giản Dịch Thâm muốn sớm kết thúc trận bóng sượng trân này và giục Giản Hi đi ngủ thì góc áo ngủ của mình bị ai đó kéo nhẹ, cúi đầu xem thì bắt gặp đôi mắt cười cười của Giản Hi, trong mắt lấp lánh ánh nước, khóe miệng còn dính sữa, dưới cổ áo ngủ để lộ xương quai xanh, khắp người tỏa ra hương thơm của thiếu nữ.
"Sao thế? Muốn đi ngủ à?"
"Không phải đâu ba." Giản Hi khẽ nhếch môi, nụ cười mang vài phần xảo quyệt và xấu hổ: "Điều ước hôm nay..."
"Ừ, hôm nay con muốn ước gì?" Giản Dịch Thâm vẫn không kiềm được giơ tay xoa gáy con gái, làn da trơn nhẵn khiến anh yêu thích vô cùng.
"Muốn ba mỗi ngày đều ôm con..." Nói xong, Giản Hi xấu hổ nhìn về phía Giản Dịch Thâm, nhưng trong ánh mắt cô lại tràn đầy mong chờ. Sao cô có thể ngờ được điều ước này của mình lại đúng ý Giản Dịch Thâm.
Thế là giây tiếp theo, cô được Giản Dịch Thâm ôm chặt vào lòng, giống như hôm qua, dán chặt vào nhau, không chút kẽ hở.
"Muốn ôm bao lâu?" Cô nghe thấy giọng ba mang theo chút ý cười vang lên từ đỉnh đầu mình, cô không trả lời, chỉ vùi mặt vào l*иg ngực ấm áp của ba.
"Ôm thêm lúc nữa, người con vẫn còn hơi đau."
Giản Dịch Thâm nghe vậy, bàn tay vốn dĩ dán ở sau lưng Giản Hi chuyển đến cổ cô, để ý kỹ mạch đập của cô: "Nhịp tim vẫn hơi nhanh, có cần mua đồng hồ đo nhịp tim cho con không?"
"Khỏi đi ạ." Giản Hi rầu rĩ nói, lắc lắc đầu: "Trên mạng có nhiều người dùng rồi, nhưng càng xem càng lo."
"Ừ, vậy thì thôi." Giản Dịch Thâm an ủi miết nhẹ gáy Giản Hi, anh rất thích hành động thân mật này.
"Đi ngủ nhé?"
Giản Hi không trả lời, mà ngẩng đầu nhìn ba mình: "Điều ước hôm nay của ba là gì ạ?"
Giản Dịch Thâm nhìn cô bé đang cuộn trong lòng mình, cảm giác được xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay cùng nhiệt độ cơ thể đan xen của cả hai. Có lẽ lúc đó đầu anh bị úng nước rồi, tóm lại anh nghe thấy mình nói: "Ba muốn Hi Hi hôn ba một cái."
Lời vừa nói xong, anh đã thấy biểu cảm của Giản Hi hơi kinh ngạc, nhưng anh còn chưa kịp chán nản, Giản Hi đã lập tức đứng dậy, giơ tay kéo cánh tay anh.
"Ba mau lại đây!" Giản Hi kéo Giản Dịch Thâm đến chỗ cầu thang, cô đứng trên bậc thang, độ cao một bậc, bù lại khoảng cách chiều cao giữa hai cha con.
Còn chưa đợi Giản Dịch Thâm kịp phản ứng, một nụ hôn ẩm ướt nóng bỏng in trên má trái anh, thậm chí còn phát ra tiếng kêu.
"Ba ngốc thật, ba phải ước giống như con là mỗi ngày đều muốn hôn, như thế sẽ đỡ tốn điều ước."
Giản Dịch Thâm hoàn hồn, chỉ thấy bóng dáng con gái tung tăng đi lên lầu, trông có vẻ rất vui. Anh sờ má trái mình, bên trên dường như vẫn còn độ ấm, đáng tiếc là vừa rồi anh quá kinh ngạc, không kịp cảm nhận kỹ, môi con gái có phải mềm mại giống như vẻ ngoài không.