Khát Khao Tình Yêu

Chương 10

Giản Dịch Thâm mở cửa nhà, phòng khách tầng 1 rất yên tĩnh. Anh không lên tiếng, đặt bánh kem lên bàn ăn trước, rồi mở máy pha cà phê làm cho mình một ly, tiếp đó mở tủ nhà bếp, vốn định lấy một túi hồng trà ra, nhưng đột nhiên nhớ đến những điều cần chú ý mà mình tìm thấy trên mạng bèn đặt lại túi trà, xoay người lấy một chai nước trái cây từ trong tủ lạnh ra.

Chuẩn bị xong mọi thứ, anh lên đến phòng con gái, cửa phòng đang mở, Giản Hi đang đeo tai nghe nghe bài tiếng Anh, bộ dạng vô cùng chăm chú. Giản Dịch Thâm không lên tiếng quấy rầy, anh cứ dựa vào cửa đứng yên đó, cho đến khi Giản Hi làm xong đề thi nghe, đặt tai nghe xuống.

"Hi Hi, xuống lầu ăn bánh đi."

"Ba ơi!"

Giản Hi vô cùng vui vẻ, đôi mắt long lanh ánh nước mở to, rất đáng yêu.

"Sao ba về sớm vậy ạ?" Giản Hi dọn dẹp sơ qua đồ trên bàn, đứng dậy theo Giản Dịch Thâm xuống lầu.

"Nghĩ tới con cực khổ ở nhà, ba cũng không yên tâm làm việc."

"Thật sao?" Giản Hi dừng bước, ngẩng đầu nhìn ba mình, chỉ thấy ba đút hai tay vào túi quần đứng chỗ cầu thang, bộ dạng nhàn nhã, giọng cũng nhẹ nhàng, không biết là nói thật hay là dỗ cô.

"Thật." Giản Dịch Thâm xoay người, bàn tay to xoa đỉnh đầu Giản Hi. Chất tóc của con gái giống anh, vừa thô vừa cứng, tính cách chắc chắn rất mạnh mẽ. Dường như là vì lại tìm thấy điểm chung của hai người, trong lòng Giản Dịch Thâm thấy vui vui, giọng điệu cũng nhẹ hơn: "Đã nghĩ xong điều ước hôm nay chưa?"

"À..." Giản Hi gãi mặt: "Vẫn chưa, con muốn vừa ăn vừa nghĩ."

Giản Hi gần như không kiềm được niềm vui trong lòng, cô tung tăng đi xuống dưới, nhìn thấy hộp bánh được đóng gói tinh xảo trên bàn cùng với nước trái cây ba chuẩn bị cho mình, bầu không khí còn tràn ngập mùi hương cà phê.

"Ba ơi, con cũng muốn uống cà phê..." Giản Hi quay đầu, ánh mắt cầu xin.

"Không được, con không thể uống đồ uống quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ như cà phê, trà cũng không được." Giản Dịch Thâm nhớ đến những thứ mình đọc được trên mạng, trực tiếp gạt bỏ.

"Vậy thôi..."

Giản Hi chấp nhận số phận quay lại uống một ngụm nước trái cây, ngọt ngọt chua chua, cũng khá ngon. Cô cũng không phải rất thích uống cà phê, chỉ là cô muốn giống ba thôi.

"Mở xem thử đi, nghe nói bánh chỗ này hot nhất đó."

"Hở?" Giản Hi lập tức bắt được trọng điểm: "Ba cất công hỏi người khác sao?" Đôi chân dưới bàn lại lần nữa vui vẻ lắc lư, giống như chiếc xích đu.

"Đây không phải thứ con gái các con thích sao? Ba nào có rành." Nói rồi Giản Dịch Thâm thúc giục Giản Hi: "Mau mở xem đi."

"Dạ." Giản Hi gật mạnh đầu, tay đưa về phía hộp bánh mang phong cách giáng sinh màu đỏ, dải lụa nhẹ nhàng gỡ ra, hộp bánh chia làm 4 ô hiện ra, mỗi ô đều có bánh kem nhỏ với tạo hình đặc biệt.

"Xinh quá..." Giản Hi không kiềm được cảm thán: "Vị khác nhau hết sao?" Trong 4 ô, một ô là bánh hình trái tim cảm giác như tơ nhung màu đỏ, một ô là bánh kem dâu, hai ô còn lại thì một vàng một đen, không biết là vị gì.

"Là hình trái tim này..." Giản Hi chỉ về phía bánh trái tim kia, mắt cong cong như bé hồ ly: "Ba ơi, đây là mẫu bánh tình nhân nhỉ."

"Bánh tình nhân gì chứ, con cứ ăn thôi, coi như là tình yêu của ba dành cho con." Nói rồi Giản Dịch Thâm lấy chiếc thìa nhựa đưa cho Giản Hi: "Thử đi."

Giản Hi do dự trước 4 chiếc bánh, cuối cùng thử trước bánh dâu. Đây là lần đầu Giản Hi được ăn bánh kem ngon thế này, bơ mềm mịn, độ ngọt vừa phải trung hòa với vị chua nhẹ từ nước trái cây lúc nãy, dâu cũng tươi nữa. Cô rất nhanh chìm đắm vào kɧoáı ©ảʍ mà bánh ngọt mang lại, còn tưởng tượng ra cảnh ba xếp hàng rất lâu để mua bánh cho cô, nhất thời nỗi sợ hôm qua chẳng đáng gì nữa, trái tim nhỏ bé của cô rất nhanh được lấp đầy bởi sự ngọt ngào.

Giản Dịch Thâm nhìn con gái ăn rất vui vẻ, hài lòng uống ngụm cà phê, đáy lòng cũng tràn đầy cảm giác tự tin rằng "mình cũng có thể làm một người ba tốt".

"Ba ơi, ba không ăn sao?" Cô mở to mắt hỏi.

"Ba..."

Còn chưa đợi Giản Dịch Thâm từ chối, Giản Hi đã xúc một thìa bánh đưa qua: "Con thích nhất bánh trái tim đỏ này, ba cũng thử đi."

Đối mặt với thịnh tình của con gái, Giản Dịch Thâm há miệng ngậm lấy thìa bánh, đúng là rất ngon, hóa ra con gái thích vị này.

Thế nhưng anh còn chưa kịp nhấm nháp kỹ thì bị cảnh tượng trước mắt kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến tim loạn nhịp, đầu óc phút chốc ngừng hoạt động. Giản Hi rút lại chiếc thìa xong lại đưa vào miệng mình liếʍ, đầu lưỡi màu đỏ hồng ra khỏi miệng, lướt qua lướt lại trên chiếc thìa trong suốt, liếʍ bơ còn dính trên thìa.

Giản Dịch Thâm không biết cô có nhận ra đây là thìa anh vừa mới ăn hay không, bên trên còn có nước miếng của anh, hoặc là cô không hề quan tâm điều này. Nhưng dù thế nào, sự thân mật mà Giản Hi thể hiện nhất thời vượt qua phạm vi chấp nhận của Giản Dịch Thâm.

Nếu là một cô gái trưởng thành làm vậy trước mặt anh, anh chắc chắn sẽ cho rằng cô đang ve vãn mình. Song người ở trước mặt lại là con gái ruột của anh...