Khát Khao Tình Yêu

Chương 9

Giản Dịch Thâm cúi thấp đầu nhìn con gái mình, gương mặt cô ngại ngùng. Đây cũng là lần đầu cô đưa ra yêu cầu thân mật thế này với ba, đối với cô mà nói, đã là một bước tiến rất lớn rồi. Nhưng trong ánh mắt cô lại tràn đầy can đảm.

Thế rồi Giản Dịch Thâm không nghĩ ngợi gì, ôm chặt con gái vào lòng, cánh tay dài ôm một vòng qua người con gái vẫn còn dư.

Khoảnh khắc cơ thể tiếp xúc, đáy lòng cả hai đều hít thở thật sâu.

Giản Dịch Thâm cảm giác được khuôn mặt con gái đang kề sát ngực mình, bàn tay nhỏ bé của cô cũng ôm chặt eo mình, giữa hai cơ thể dường như không có kẽ hở. Mùi hương sau khi tắm của thiếu nữ tràn đến khoang mũi anh, anh không kiềm được lần nữa say mê. Giản Dịch Thâm cảm thấy mình như tên biếи ŧɦái, mắt nhắm chặt hít thở thật sâu, cứ như muốn hít toàn bộ mùi hương của cơ thể con gái.

Giản Hi lại vô cùng thỏa mãn. Cô dán chặt tai lên ngực ba, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, lòng bàn tay ba cũng rất ấm áp, cách bộ đồ ngủ mà cũng cảm giác được cơ thể ấm áp, hoàn toàn khác với tay chân lạnh cóng của cô khi trời trở lạnh. Mùi trên người ba cũng rất dẽ chịu, trộn lẫn giữa nước giặt đồ, sữa tắm và mùi gì đó mà cô không thể nói rõ được.

Cô cảm thấy cô sắp say bởi mùi này rồi.

"Mai có thể ôm nữa không ạ?" Cô thì thầm hỏi.

"Vậy thì mai ước tiếp đi." Giản Dịch Thâm cười nhẹ, anh ngẩng đầu nhìn thời gian, hơn 10 giờ rồi: "Giờ đi ngủ được chưa nào?"

"Lỡ như con không ngủ được..."

"Tối nay ba không đóng cửa phòng."

Rõ ràng là để xoa dịu cảm xúc của con gái, nhưng lời vừa nói ra lại mang cảm giác như lời mời gọi của người trưởng thành.

Cuối cùng, sau khi Giản Dịch Thâm dỗ dành mấy câu, Giản Hi cũng ngoan ngoãn uống thuốc an thần rồi lên lầu đi ngủ.

Không biết là ly sữa bò có tác dụng hay là vòng ôm của ba quá ấm áp, hoặc cũng là do thuốc an thần, tóm lại, đây là giấc ngủ ngon nhất trong suốt một tháng qua, cũng có thể là cả đời Giản Hi. Dù cửa phòng Giản Dịch Thâm không đóng, cô cũng không ra khỏi phòng mình.

Đến khi cô tỉnh giấc thì đã sắp trưa rồi. Cô hoảng hốt rời giường, cầm lấy điện thoại thì thấy tin nhắn của ba. Giản Dịch Thâm nói đã xin nghỉ giúp cô, bữa trưa cũng đặt cho cô, cô không cần lo gì cả, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi, ngoài ra ba còn dặn "Nếu thấy khó chịu thì phải gọi cho ba ngay."

Đột nhiên Giản Hi thấy cảm kích căn bệnh này của mình đến đúng lúc.

Thời gian trôi qua khá nhanh, Giản Hi ăn xong bữa trưa thịnh soạn mà ba đặt rồi bỏ đĩa thức ăn còn thừa vào tủ lạnh, cô lấy đề thi thử ra làm. Tuy triệu chứng cơ thể chưa đỡ hẳn nhưng học kỳ sau phải thi giữa kỳ rồi, bài vở rất nặng, nhất là đối với học sinh có điều kiện học tập không được tốt như Giản Hi, cô phải cố gắng gấp bội mới đảm bảo mình không bị bỏ lại phía sau.

Trước đây cô cố gắng học là để kiếm đường ra cho mình, bây giờ, cô học là để không khiến ba thất vọng.

Cả ngày, Giản Dịch Thâm làm việc ở công ty nhưng cảm xúc lại không yên, cứ liên tục cầm điện thoại lên xem có tin nhắn của con gái không. Thế nhưng trừ lúc dậy báo anh một tiếng, rồi lúc ăn trưa chụp hình cho anh xem thì không còn động tĩnh gì khác.

Cô bé liệu có thấy không khỏe nữa không?

Hôm nay lượng công việc không nhiều, lúc rảnh rỗi Giản Dịch Thâm tìm thử thông tin về căn bệnh rối loạn lo âu, càng xem càng lo và bắt đầu sợ hãi. Anh thậm chí còn tham gia một nhóm bệnh nhân, xem họ trao đổi tình hình bệnh tình trong đó, anh chỉ cảm thấy tăm tối, dứt khoát tắt máy tính không xem nữa.

Tiếp đó anh nghĩ ngợi rồi gửi tin nhắn cho con gái.

"Người đã đỡ hơn chưa con?"

Tầm 5 phút sau, bên kia trả lời: "Không nghiêm trọng đâu ạ, chỉ là trong lòng hơi hoảng hốt, người đau nhức, con đang giải đề thi phân tán sự chú ý." Cuối câu còn thêm icon cười hihi.

Giản Dịch Thâm nghĩ một lát rồi hỏi: "Nay ba tan làm sớm, thích bánh kem vị gì nào?"

Lần này đối phương trả lời rất nhanh: "Vị dâu!"

Giản Dịch Thâm nhập vào khung trò chuyện là "Ba biết rồi", nhưng anh chưa kịp gửi thì bên kia lại gửi thêm một câu: "Thật ra con cũng không biết, con rất ít khi ăn bánh kem, ba cứ xem rồi chọn, vị gì cũng được ạ."

Giản Dịch Thâm nhìn thấy câu này thì bặm môi. Trong cuộc đời ngắn ngủi đã qua của Giản Hi, không biết sinh nhật hằng năm có được ăn bánh kem không nữa. Nghĩ đến đây, anh nhìn xem thời gian rồi cầm túi ra ngoài. Trước khi đi còn hỏi cô nhân viên lễ tân xem gần đây có tiệm bánh ngọt nào ngon.

Sau khi anh đi, cả văn phòng bắt đầu tám chuyện, nhân viên suy đoán rần rần, chẳng lẽ là sếp yêu đương rồi. Đương nhiên, Giản Dịch Thâm không hề biết những điều này, anh mãi mới tìm được tiệm bánh ngọt nổi tiếng mà lễ tân nói, dưới sự giới thiệu của nhân viên cửa tiệm, anh mua hộp bánh giới hạn với 4 vị, cũng không nhìn kỹ đã mang về nhà.