Đợi cả hai xử lý xong và ngồi lại cạnh nhau trên sô pha thì đã là 9 giờ tối, giờ muốn làm gì thì hơi muộn, mà đi ngủ thì lại quá sớm. Giản Dịch Thâm đưa sữa bò vừa hâm nóng cho Giản Hi, cô vừa sấy khô tóc, cả người tỏa mùi thơm quấn lấy tấm thảm màu đỏ có hoa văn giáng sinh ngồi trên sô pha, trông như một chiếc bánh kem nhỏ, dụ dỗ người ta cắn vài miếng.
Đối lập với sự ồn ào trên ti vi, hai cha con ngồi trên ghế vô cùng yên lặng. Tuy Giản Hi đã sớm quen với việc bệnh rối loạn lo âu sẽ mang đến cảm xúc tiêu cực cho mình, nhưng triệu chứng cơ thể lại không hề giảm nhẹ, cảm giác đau đớn vẫn chưa bớt, lúc này cô không muốn làm gì cả, chỉ ngồi yên đó đợi tất cả qua đi.
Còn Giản Dịch Thâm thì ngược lại, cơ thể con gái khiến anh có phản ứng là điều khó chấp nhận, anh cảm thấy mình là súc sinh, lúc này dù là nói một câu với con gái thì cũng sợ vấy bẩn con gái, anh không thể đối diện với khát vọng và xao động chân thật từ tận sâu đáy lòng.
Chương trình trẻ con trên ti vi cuối cùng cũng chiếu hết, sự yên lặng bất ngờ khiến lòng anh hồi hộp. Anh quay đầu nhìn Giản Hi, cô bé vẫn duy trì tư thế ban nãy, tay cầm ly sữa bò, vẫn chưa uống ngụm nào. Giản Dịch Thâm nhận lấy ly sữa bò, quả nhiên đã nguội rồi.
"Nguội mất rồi, để ba đi hâm nóng lại cho con."
"Không cần đâu ba, con không uống nổi." Giản Hi ngẩng đầu, ánh mắt không vui.
Thấy con gái thế này, cảm xúc trước đó của Giản Dịch Thâm hoàn toàn biến mất
"Có cần uống thuốc không? Bác sĩ có kê thuốc cho con mà."
Thế nhưng Giản Hi chỉ lắc đầu: "Thuốc sẽ có tác dụng phụ, cũng dễ bị phụ thuộc. Đã mấy năm rồi con không uống."
"Nhưng không uống cũng không được." Giản Dịch Thâm muốn khuyên nhưng không biết nói sao, dù là tác dụng phụ hay phụ thuộc vào thuốc, đều là điều mà Giản Hi phải chịu đựng, còn người làm ba như anh không giúp được gì.
Trong lúc lo lắng, anh đột nhiên nhớ đến lời cô giáo ở trại trẻ nói, nguồn căn chứng bệnh của Giản Hi là vì cô khát khao một gia đình ấm áp, muốn có được sự quan tâm và chấp nhận của người thân, nếu anh có thể cho cô những thứ này thì có phải bệnh sẽ ổn hơn không?
Nghĩ đến đây, Giản Dịch Thâm đột nhiên cảm thấy mình nên trò chuyện với Giản Hi. Thế là anh ngồi thẳng người dậy: "Hi Hi, một tháng qua ba quá bận công việc, không có thời gian chăm sóc con, cũng lơ là cảm xúc của con, xin lỗi...Con vừa về nhà, ba nên ở bên con nhiều hơn mới phải."
Lời xin lỗi bất ngờ của Giản Dịch Thâm khiến Giản Hi ngạc nhiên, cô vội phủ nhận: "Không phải đâu ba, ba rất tốt với con... Ba cho con tiền tiêu, mua cho con xe đạp, cặp sách và cả quần áo, còn sống ở căn nhà rộng thế này."
"Nhưng ba không cho con sự ấm áp của gia đình." Giản Dịch Thâm khép mắt, đôi mắt tràn ngập sự áy náy, nghĩ lại thì anh vẫn không nói chuyện gọi điện về trại trẻ cho cô biết, anh cảm thấy con gái có lẽ không hề muốn anh biết quá khứ của mình: "Trước đây ba không biết mình có con gái, đây không phải là ngụy biện, năm xưa ba đã làm sai quá nhiều, nên khiến trại trẻ và hội phụ nữ lúc đầu cũng không đồng ý cho ba đón con về."
"Ba..." Giản Hi kinh ngạc mở to mắt, cô không hề biết có chuyện này.
"Ba và mẹ con thật ra chỉ như bèo nước gặp nhau, ba không biết gì về những chuyện sau đó của mẹ con, cũng không biết giờ người đang ở đâu. Ba không thể cho con một gia đình nguyên vẹn, ba nghĩ chắc con cũng không thể chấp nhận một người mẹ kế chẳng lớn hơn con bao tuổi nhỉ." Nói rồi Giản Dịch Thâm cười bất lực.
"Con không cần mẹ kế, con chỉ muốn ở cùng ba." Giản Hi không nghe ra lời tự giễu của Giản Dịch Thâm, còn tưởng ba thật sự có ý định này, trong lòng sốt sắng, vô thức túm chặt lấy cánh tay Giản Dịch Thâm.
"Ba biết..." Giản Dịch Thâm vỗ nhẹ tay Giản Hi: "Nhưng ba không biết nên làm một người ba tốt thế nào, khiến hôm nay Hi Hi phải vào phòng cấp cứu."
Giản Hi vừa định phủ nhận thì nghe Giản Dịch Thâm nói tiếp: "Nhưng Hi Hi cũng không biết phải dựa dẫm ba thế nào đúng không? Chứ sao hôm nay vào viện lại không nói ba biết, chủ nhiệm lớp con gọi thì ba mới biết chuyện."
"Con xin lỗi ba..."
"Không sao, Hi Hi không cần xin lỗi. Chỉ là ba cảm thấy chúng ta đều nên học cách làm quen. Thế này đi, mình chơi một trò chơi."
"Trò gì ạ?" Giản Hi thắc mắc hỏi.
"Mỗi ngày đặt ra một điều ước với đối phương, đối phương phải thực hiện."
"Từ hôm nay sao?"
"Đúng vậy, từ bây giờ. Ba trước nhé." Giản Dịch Thâm nói rồi đem sữa bò đã nguội bỏ vào lò vi sóng lần nữa, sau đó cho thêm một thìa mật ong vào sữa, đưa lại cho Giản Hi: "Điều ước hôm nay của ba là muốn Hi Hi uống hết ly sữa này và ngủ một giấc thật ngon."
Có lẽ là ánh nhìn và giọng nói của Giản Dịch Thâm quá đỗi dịu dàng, hoặc cũng có thể là mật ong rất ngọt, Giản Hi vốn dĩ cảm thấy nhạt miệng không muốn uống thì giờ lại uống vài ngụm hết ly sữa.
Giản Dịch Thâm rút một tờ giấy từ trên bàn, lau sữa còn dính bên khóe miệng Giản Hi: "Giờ tới Hi Hi ước rồi."
Giản Hi nhìn về phía Giản Dịch Thâm, giữa ánh mắt sâu hút của anh, cô nhìn rõ được bản thân, cũng nhìn thấy được ánh mắt mình nhìn ba, rất tập trung và tình cảm.
Cô không hề che giấu khát khao trong lòng: "Con muốn..." Cô nghe thấy mình nói: "Con muốn ba ôm con..."