Khát Khao Tình Yêu

Chương 6

Qua sự hướng dẫn của Tôn Đường Minh, Giản Dịch Thâm vốn dĩ định rời khỏi công ty sớm đi đón con gái rồi kiếm nhà hàng nào đó ăn, đi dạo phố, sắp xếp buổi hẹn hò điển hình kiểu này Giản Hi chắc chắn sẽ thích, thế nhưng vừa chuẩn bị ra ngoài thì nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp Giản Hi nói rằng lúc chiều Giản Hi đã vào bệnh viện.

Giản Dịch Thâm không dám chậm trễ, bỏ lại câu "có việc đi trước" rồi rời khỏi văn phòng. Đến khi anh tới được phòng cấp cứu bệnh viện thì thấy Giản Hi đang ngồi trên ghế phòng cấp cứu với khuôn mặt trắng bệch, trong tay cầm bệnh án, bên cạnh là một túi thuốc, vẻ mặt không chút hoang mang, bên cạnh cũng không có ai, giống như đã quen với cả quá trình này.

"Hi Hi!" Giản Dịch Thâm vội đi tới ngồi bên cạnh cô, nhìn kỹ từ đầu đến chân, không hề phát hiện có vết thương gì.

So với sự lo lắng của Giản Dịch Thâm thì Giản Hi khá bất ngờ với việc anh đến đây: "Ba, sao ba đến đây?"

"Con bị sao thế? Vừa rồi chủ nhiệm lớp con gọi cho ba nói là con vào phòng cấp cứu. Bị thương à?" Bàn tay to của Giản Dịch Thâm giữ lấy mặt Giản Hi, rồi trượt xuống gáy, dùng tay mình kiểm tra nhiệt độ của cô, nhiệt độ bình thường. Nhưng mạch đập ở tay thì rất khác thường, thế là anh đè ngón tay lên động mạch của Giản Hi, mắt nhìn chăm chú.

"Sao tim đập nhanh quá vậy?"

"Con..." Lúc này Giản Hi cảm thấy chán nản, vốn dĩ cô đang vui vẻ chờ tan học rồi về nhà cùng ba ăn cơm, có lẽ ba sẽ mua bánh mì hoặc bánh kem về, thế nhưng không ngờ căn bệnh rối loạn của cô lại ghé thăm, tất cả đều tan biến, còn khiến ba nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình. Có lẽ, cô không nên mong chờ quá nhiều, đây chắc là báo ứng.

Thấy Giản Hi không lên tiếng, bàn tay đang rảnh rỗi của Giản Dịch Thâm lật xem bệnh án và thuốc của cô, chữ của bác sĩ nguệch ngoạc cộng thêm anh đang quá lo lắng nên chẳng nhìn ra được nó viết gì, chỉ nhận ra một câu "nhịp tim bất thường", nhưng chữ trên hộp thuốc thì viết rất rõ – rối loạn lo âu.

Sao con gái lại mắc bệnh rối loạn lo âu? Giản Dịch Thâm nhất thời ngạc nhiên, nhưng nghĩ kỹ lại quá khứ của những năm qua thì cũng hiểu rõ.

Nhìn dáng vẻ cúi đầu ấm ức muốn khóc của con gái, trái tim anh phút chốc co rút, cũng không màng đến trạng thái xa cách của hai cha con, giơ tay ôm cô vào lòng, bàn tay đỡ lấy gáy cô miết nhẹ, giống như mèo lớn xoa dịu mèo nhỏ.

Không thể không nói quan hệ huyết thống rất tự nhiên khiến Giản Dịch Thâm nảy sinh sự cưng chiều dành cho con gái. Sờ đến xương cổ nhô ra vì gầy của Giản Hi, tim anh bỗng thấy đau đớn từng hồi. Con gái vốn nên được yêu thương, thế nhưng suốt 15 năm qua lại sống như một bé mèo bị bỏ rơi, thoi thóp giữa trời mưa.

"Ba, con..." Giản Hi muốn giải thích một chút, nhưng chưa nói hết đã bị Giản Dịch Thâm chặn lời: "Bác sĩ nói sao? Có cần truyền nước không?" Lúc nói cũng không ngừng bàn tay đang xoa gáy Giản Hi.

"Không cần ạ." Giản Hi lắc đầu, căn bệnh này đến nhanh và không chút dấu hiệu gì, ngoại trừ uống thuốc tạm thời xoa dịu thì cũng không có cách gì khác.

"Thật ra không đến bệnh viện cũng không sao ạ, nhưng đến đây thì con sẽ yên tâm hơn. Con tưởng là con sắp chết rồi..." Đổi lại là trước kia, cô chắc chắn sẽ không đến bệnh viện mà tự mình chịu đựng, bởi vì cô không có tiền.

"Nói gì ngốc vậy." Giản Dịch Thâm nhẹ giọng "trách mắng": "Giờ đỡ hơn chưa? Ba thấy mạch đập của con vẫn rất nhanh."

"Chỉ là con thấy đau người, vừa rồi không thở nổi như sắp chết, giờ đỡ rồi ạ." Giản Hi ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt của Giản Dịch Thâm, trong mắt tràn đầy nỗi lo. Cô cứ nhìn mãi, giống như bị đôi mắt ấy hút vào. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy chính mình ở trong mắt ba, chỉ có điều bộ dạng hiện tại của bản thân quá tệ.

"Vậy chúng ta về nhà thôi, về nhà ba chăm sóc cho con."

Nói xong Giản Dịch Thâm như đang kéo Giản Hi đứng dậy, nửa ôm dìu cô đi ra ngoài. Nhìn bóng dáng không giống như cha con, mà giống một cặp đôi yêu nhau.

Xảy ra chuyện này, bữa tối và đi dạo mà Giản Dịch Thâm lên kế hoạch bị bỏ qua. Sau khi vội vã về nhà, Giản Dịch Thâm đặt đồ ăn ngoài về, tuy Giản Hi đang chán ăn nhưng cũng ép mình ăn một ít, cô không muốn phí phạm sự quan tâm của ba dành cho mình.

Ăn cơm xong, Giản Dịch Thâm thu xếp cho Giản Hi ở trên sô pha, dùng thảm nhung bao chặt lấy cô, mở ti vi để di dời sự chú ý của cô, còn mình thì mượn cớ đi tắm trở về phòng.

Đóng cửa lại, Giản Dịch Thâm lấy từ trong hộc tủ ra một túi hồ sơ dày, bên trong là hồ sơ nhận nuôi Giản Hi cùng với một số thông tin về cô. Anh mở túi ra tìm một hồi, cuối cùng tìm thấy chứng từ hóa đơn của trại trẻ mồ côi, có điều thứ anh tìm không phải nó, mà là mảnh giấy nhỏ kẹp bên trên, trong đó có ghi số điện thoại của giáo viên chăm sóc Giản Hi lúc ở trại trẻ.

Vốn dĩ anh nghĩ sẽ không bao giờ gọi cuộc gọi này. Bấm số gọi qua, điện thoại nhanh chóng kết nối. Giản Dịch Thâm nói vài ba câu mở lời, tiếp đó nói mình không hiểu rõ về Giản Hi.

"Thật ra Giản Hi rất hiểu chuyện, cũng vì con bé hiểu chuyện nên từng được nhận nuôi hai lần, nhưng con bé không may mắn, sau khi nhận nuôi thì hai gia đình này đều từ bỏ quyền nuôi dưỡng con bé với đủ lý do. Đúng ra không phải lỗi của Hi Hi, nhưng cô bé cứ luôn cảm thấy bản thân chưa đủ tốt nên người ta mới không cần. Chắc là do quá lo lắng và thiếu cảm giác an toàn nên con bé mắc bệnh rối loạn lo âu. Xin lỗi anh Giản, trước đây không nói anh biết, vì đã lâu lắm rồi con bé không phát bệnh, hơn nữa nỗi lo của con bé chính là gia đình. Tôi tưởng là tìm được ba rồi, bệnh tình con bé sẽ dần biến mất."

"Cô nói là... con bé từng bị bỏ rơi? Mà còn hai lần?"

"Đúng vậy, vì các mặt của Hi Hi đều rất tốt, phù hợp yêu cầu của gia đình đến nhận nuôi, mỗi lần chúng tôi đều tiến cử con bé, không ngờ lại hại con bé. Sau đó Hi Hi càng hiểu chuyện hơn nữa, con bé rất để ý đánh giá của người khác, muốn mọi người đều thích mình, một khi có chuyện gì không làm tốt thì sẽ lo lắng quá độ. Tôi nghĩ lần này bệnh tình tái phát cũng là do quá để ý đến anh."

Ở đầu bên kia, cô giáo dừng lại đúng chỗ, Giản Dịch Thâm cũng phút chốc hiểu ra. Là lỗi của anh, anh không mang lại cảm giác an toàn cho Hi Hi, khiến con gái tái phát bệnh.

Cúp điện thoại, Giản Dịch Thâm rơi vào chuỗi suy nghĩ trầm tư.