Suốt dọc đường cứ đi rồi dừng, cuối cùng hai cha con cũng đến được cổng trường trước giờ tự học buổi sáng 5 phút. Tuy Giản Hi cũng rất muốn ở lâu với ba hơn, nhưng từ sau khi chuyển trường, cô vẫn luôn duy trì hình tượng học sinh ngoan, không muốn vì đi trễ mà bị chủ nhiệm lớp gọi tên. Vì thế cô chỉ đành vội vàng tạm biệt ba, khoác cặp sách trên lưng rồi chạy như bay vào trường trước khi cổng đóng lại, cuối cùng cũng vào được lớp ngay khi có chuông vào học.
"May quá, thầy chưa đến." Giản Hi vừa rút vở bài tập ra đã bị bạn cùng bàn là Từ Nhiễm giật lấy: "Ơ, mình còn một bài chưa làm."
"Không sao đâu, cho mình mượn chép đã, hôm qua mẹ mình lại vào phòng cấp cứu, mình chưa làm chữ nào luôn."
"Cô có sao không?"
"Tạm thời không sao, cơ mà không biết kéo dài được bao lâu, bác sĩ nói tình hình hiện giờ của bà ấy dù có mổ thì tỷ lệ thành công cũng rất thấp, với cả chi phí điều trị sau đó cũng rất đắt. Giờ nhà mình còn chẳng trả nổi tiền mổ. Hôm qua mẹ mình còn không muốn đi cấp cứu, nói là tới đó một lần là hao hết tiền làm cả tháng, nhưng sau đó đau quá chịu không nổi, mình vẫn phải đưa bà đi viện." Từ Nhiễm đang nói thì dừng viết, rướn người qua nhẹ hỏi: "Xin lỗi nhé, tiền sinh hoạt tháng này của mình lại hết rồi, có thể..."
"Không sao, buổi trưa cứ quẹt thẻ cơm của mình."
Từ Nhiễm là người bạn đầu tiên Giản Hi quen sau khi chuyển trường, cũng là bạn cùng bàn, cô ấy giống cô của quá khứ, cuộc sống rất khó khăn, ba mất tích nhiều năm, mẹ thì sức yếu, lắm bệnh, thu nhập của gia đình rất thấp. Cảnh ngộ tương tự khiến Giản Hi và Từ Nhiễm rất hợp nhau, hiểu cho nhau. Trừ chủ nhiệm lớp ra, Từ Nhiễm cũng là người duy nhất biết hoàn cảnh của Giản Hi, cũng rất quan tâm tình hình của cô, gần đây chủ đề nói chuyện của cả hai luôn xoay quanh Giản Dịch Thâm, giống như cảnh ngộ của Giản Hi đã tiếp thêm hy vọng cho cô ấy.
"Cảm ơn cậu nhiều lắm." Từ Nhiễm nói lời cảm kích, ẩn chứa chân thành và vài phần khổ sở: "Thấy cậu bây giờ thế này, dường như mình được tiếp thêm sức mạnh rồi. Hôm qua cậu có đợi được ba cậu không?"
"Đợi được, nhưng cũng như không. Có điều sáng nay là ba chở mình đi học."
"Vậy thì quá tốt, nhưng sao cậu không vui thế?" Từ Nhiễm khó hiểu nhìn gương mặt chán nản của Giản Hi.
Giản Hi cầm bút vô thức chọc vào tờ giấy nháp: "Mình cứ cảm giác ba không thích mình lắm, cứ luôn né tránh mình."
"Nhưng hôm nay ông ấy chở cậu đi học rồi mà."
"Cơ mà..." Giản Hi mở miệng, không nói tiếp, mà đưa tay sờ cổ mình, dường như trên da vẫn còn hơi ấm của ba.
"Mình chép xong rồi." Từ Nhiễm quay đầu thì thấy Giản Hi đang sờ cổ, còn sờ một lúc lâu: "Cổ cậu sao thế? Mình thấy cậu sờ một lúc luôn."
"Mình..." Giản Hi thầm nghĩ, bệnh của mình nặng hơn rồi. Cô cảm thấy mình giống như người khát nước sắp chết giữa sa mạc khát khao được ông trời ban phước, cuối cùng cầu được trời đổ cơn mưa, nhưng lại sợ ông trời không nói tiếng nào lại thu hồi ân đức, thế là cứ lo được lo mất...
"Mình muốn ba thân thiết với mình, giống như những người ba khác, quan tâm mình, vì mình phạm lỗi mà mắng mình cũng được, thế nhưng ba mình lại rất xa cách."
"Bình thường mà, ông ấy chỉ mới 30 tuổi, lại có cô con gái lớn như cậu, chắc ông ấy cũng không biết nên chung sống sao với cậu. Cậu phải cho chút thời gian." Từ Nhiễm ung dung nói: "Hoặc là cậu chủ động rút ngắn khoảng cách."
"Rút ngắn?" Giản Hi chớp mắt, trong lòng bắt đầu tính toán.
Từ Nhiễm ngoắc ngoắc tay: "Mình đương nhiên không thể ăn không cơm của cậu được, mình sẽ giúp cậu trói được ba để trả tiền cơm suốt thời gian này. Nói đơn giản là ba cậu chỉ mới là người đàn ông độc thân 30 tuổi, cô bé tươi trẻ như cậu cứ coi như đang theo đuổi bạn trai, còn sợ không theo được sao?"
Toàn mấy lời nhăng cuội gì vậy! Giản Hi hoảng hốt bịt kín tai không dám nghe thêm, thế nhưng cả buổi sáng, lời của Từ Nhiễm cứ hiện lên trong đầu cô. Dần dà cô tự nhiên cảm thấy câu nói vốn hoang đường này bỗng có lý vài phần.
Còn một người khác vẫn đang sầu khổ vì quan hệ gia đình mới là Giản Dịch Thâm, sau khi anh bất giác thở dài mấy lượt, cộng sự làm ăn chung với anh là Tôn Đường Minh cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
"Rốt cuộc cậu đang than ngắn thở dài cái gì vậy, nghiệp vụ năm nay vẫn ổn lắm mà."
"Chuyện tôi phiền lòng thì người cô đơn một mình như cậu không hiểu đâu." Giản Dịch Thâm đốt một điếu thuốc, vừa định đưa lên miệng thì nhớ ra chuyện gì đó liền dập tắt thuốc trong gạt tàn.
"Cô đơn một mình là lựa chọn của tôi, chỉ cần tôi muốn, dù là yêu đương hay kết hôn chỉ là chuyện nhỏ." Là kẻ đào hoa có tiếng, Tôn Đường Minh nhìn là biết Giản Dịch Thâm đang khốn đốn vì tình cảm, nhưng anh nào đâu có bạn gái, cũng chưa kết hôn, vậy thì chỉ có khả năng là cô con gái mới "nhặt" về của anh rồi.
"Sao vậy, vẫn rầu vì chuyện của con gái cậu à? Hai người tiến triển đến giai đoạn nào rồi?"
Giản Dịch Thâm liếc anh ta: "Sao chuyện gì qua cái miệng cậu cũng bẩn thỉu quá vậy."
"Vâng, vâng, tôi bẩn thỉu, vấy bẩn tình cha con thuần khiết của các người, 15 năm trước lúc cậu khai bao chơi dữ lắm mà."
Thấy Giản Dịch Thâm không đáp lời, Tôn Đường Minh lại sấn tới: "Ôi, nói thật nhé, đời sống gia đình cậu không được thuận lợi à?"
Giản Dịch Thâm lại thở dài, khẽ mở miệng nhưng không biết nói từ đâu, nghĩ một lúc mới giải thích rằng: "Tôi không biết nên chung sống sao với con bé, cũng không biết nên làm ba của một cô bé 15 tuổi thế nào, thật ra con bé rất chín chắn, so ra thì tôi lại thành ra quá trẻ con."
Nghe anh nói vậy, Tôn Đường Minh cười ra tiếng: "Cậu cũng tự biết rõ mình ghê."
Sau khi nhận được một cái liếc từ Giản Dịch Thâm, anh ta cũng không chịu bớt bớt lại, còn tiếp tục trêu chọc: "Ôi trời, có gì đâu chứ, cũng chỉ là con gái hơi lớn một xíu, cậu có điều kiện kinh tế mà lo gì, sau này biết đâu lại con cháu đầy đàn."
Ngay lập tức một hộp thuốc lá rỗng ném vào đầu Tôn Đường Minh, anh ta vội vàng đỡ lấy: "Đừng giận mà, chuyện này đơn giản biết bao, người ta nói con gái là tình nhân kiếp trước của ba, cậu cứ cưng chiều con bé theo tiêu chuẩn tình nhân là xong mà. Chưa kết hôn nhưng cũng từng yêu đương chứ?"
"Cưng chiều?" Giản Dịch Thâm nhướng mày.
"Đúng thế, cứ cưng chiều như tình nhân nhỏ vậy, con gái là để cưng chiều mà. Cậu chiều cho con bé vui thì con bé sẽ ngày càng dựa dẫm cậu, tình cảm cha con của hai người sẽ tốt lên thôi."
Tình nhân nhỏ?
Giản Dịch Thâm sờ sờ cằm, lần đầu tiên cảm thấy lời Tôn Đường Minh nói có lý.