Khát Khao Tình Yêu

Chương 4

Ba đi rồi, Giản Hi cũng không muốn ăn nữa, ăn vài miếng cho xong bữa sáng rồi xách cặp đi xuống lầu. Ở trước cửa, Giản Dịch Thâm đã khởi động xe sẵn, lúc này đang đặt một tay trên cửa sổ xe, tay kia giữ bánh lái, trông rất đẹp trai. Giản Hi nhìn đến mức ngây người, cho đến khi Giản Dịch Thâm gọi cô lên xe mới hoàn hồn trở lại.

Mở cửa xe ra, một luồng gió ấm ập tới, Giản Hi thoải mái thở ra, giơ tay che lấy tai đang bị đông cứng.

"Đừng hướng thẳng về phía quạt gió, sẽ bị khô mặt."

Giản Hi hơi ngây người nhìn đôi tay to hơn mình rất nhiều đang đưa qua điều chỉnh quạt giúp cô, trong lòng cảm thán ba mình đúng là rất ga lăng. Cô còn chưa kịp phản ứng thì Giản Dịch Thâm đã đưa tay sang thắt dây an toàn giúp cô.

"Chưa đi xe bao giờ sao? Việc đầu tiên khi lên xe là thắt dây an toàn."

"Dạ, con nhớ rồi."

Hai tay nắm chặt dây an toàn, Giản Hi giống như học sinh ngoan bị giáo viên bắt được lỗi sai, nhất thời luống cuống. Cô đúng là chưa từng đi xe hơi, cũng không có thói quen thắt dây an toàn, cô chỉ từng đi xe buýt, tàu điện ngầm, vì tiết kiệm tiền nên đến taxi cũng chưa từng đi, chứ đừng nói là tàu lửa, máy bay.

Giản Hi cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt Giản Dịch Thâm, chứng bệnh rối loạn lo âu khiến cô vô thức đẩy hết mọi chuyện theo hướng tiêu cực. Liệu ba có cảm thấy mình là đứa quê mùa không? Liệu có nghĩ mình rất ngốc? Sẽ không thích mình? Lỡ như bị trả về trại trẻ mồ côi...

Còn Giản Dịch Thâm đang tập trung lái xe cũng không biết rằng một câu nói đơn giản của mình đã phá vỡ tâm trạng tốt đẹp trong cả buổi sáng của con gái, ngược lại anh cảm thấy tình hình hiện giờ tốt hơn so với anh tưởng, dù gì anh cũng chỉ cần tập trung lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước, cũng không cần trao đổi tầm mắt với con gái, còn con gái thì ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, cũng không lên tiếng quấy rầy.

Rất tốt.

Tỷ lệ thuận với tâm trạng của Giản Dịch Thâm chính là đường xá kẹt cứng vào buổi sáng, tốc độ xe cộ trên đường cao tốc có thể dùng từ rùa bò để hình dung, anh sốt sắng liên tục xem đồng hồ, lần đầu chở con gái đi học không thể đến trễ được. Khó khăn lắm mới xuống được đường cao tốc thì lại có xe cố ý chen ngang, Giản Dịch Thâm thắng gấp, bên cạnh vang lên tiếng kinh ngạc, anh vội quay sang nhìn.

"Có sao không? Bị đυ.ng trúng à?"

"Không ạ..." Giản Hi sờ sờ cổ, cô thấp bé, phần trên dây an toàn vừa hay giữ chặt cổ cô, vừa rồi nghiêng về phía trước theo quán tính, cổ bị dây an toàn quẹt trúng.

"Ba xem nào." Phía trước đúng lúc đang đèn đỏ, Giản Dịch Thâm chầm chậm dừng xe, gần như là vô thức đưa ngón cái ra xoa cổ Giản Hi. Làn da cô non nớt, bị quẹt đỏ, nhưng không rách da.

Làn da dưới ngón tay trơn mịn, nhạy cảm, giống tấm vải lụa, Giản Dịch Thâm nhẹ nhàng vuốt ve, cứ như bị nghiện.

"Ba ơi, đèn xanh rồi."

"Ừ ừ!"

Lời nhắc của con gái khiến Giản Dịch Thâm hoàn hồn, anh không kịp nghĩ kỹ về hành vi vừa rồi của mình, nhấn chân ga chạy thẳng về phía trước. Còn Giản Hi ở bên cạnh thì nhớ lại cảm giác chạm vào khi nãy, đây là lần đầu tiên được người khác giới sờ vào, đã thế còn là ba của cô. Giản Hi cảm thấy tay ba mình rất ấm, vuốt ve mình rất thoải mái và thỏa mãn, nếu có thể sờ lâu hơn thì tốt quá.

"Không bị rách da, tại ba thắng xe quá gấp." Giản Dịch Thâm cuối cùng cũng nhớ ra vừa nãy mình định xem thử vết thương của con gái.

"Không trách ba được ạ!" Giản Hi vội vàng phản bác: "Là do xe kia cố ý vượt ba."

Làn gió ấm trong xe khiến gương mặt nhỏ của Giản Hi đỏ lên, cộng thêm biểu cảm tức giận của cô, Giản Dịch Thâm bị chọc cười. Anh giơ tay xoa đầu cô.

"Tốt, còn biết bảo vệ ba."

"Vốn không phải lỗi của ba mà..." Cô bé nhẹ giọng phản bác.

Giản Dịch Thâm cười cười, xoay đầu nhìn Giản Hi, cái nhìn này khiến anh hít một hơi lạnh.

Có lẽ là do lúc nãy thắng gấp, dây an toàn của Giản Hi thắt chặt hơn, lọt vào rãnh ngực làm hiện lên hai đồi núi nhỏ. Bầu ngực không lớn, nhưng thêm vào lớp đồng phục bên ngoài cùng với dáng vẻ ngây thơ của thiếu nữ...

Giản Dịch Thâm không lên tiếng, vội quay đi không nhìn nữa, nhất thời tim đập mạnh.