Khát Khao Tình Yêu

Chương 3

6 giờ 30 sáng, đồng hồ báo thức vang lên đúng giờ, Giản Hi mở đôi mắt hơi đỏ vì tối qua mất ngủ, phấn khởi ngồi dậy rồi nhẹ nhàng đi xuống lầu. Lúc đi ngang qua phòng ba ở tầng 2, cô còn dừng lại một chút, hít sâu một hơi, cứ như trong không khí có mùi vị của ba.

Nghĩ đến hôm nay ba sẽ chở đi học, Giản Hi lại vui vẻ, đây là lời hứa đầu tiên của ba trong một tháng qua, cũng là cơ hội tốt để thân thiết với ba, cô nhất định phải biểu hiện thật tốt.

Cô lấy hai quả trứng gà từ tủ lạnh, rửa sạch rồi đem đi luộc, sau đó lấy mấy lát bánh mì ra phết thêm sốt và đặt thịt xông khói lên, phủ thêm lớp phô mai, bỏ vào lò nướng, sau đó đi rửa mặt. Đợi cô rửa mặt và thay đồng phục thì bữa sáng cũng xong. Thế là cô đi đến trước phòng ba, định gọi người dậy.

Thế nhưng ngay lúc cô định gõ cửa thì cửa mở ra, Giản Dịch Thâm với khuôn mặt mệt mỏi đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Giản Hi đứng trước cửa, cả hai đều ngạc nhiên.

Giản Hi nhanh chóng thay đổi biểu cảm: "Ba dậy rồi ạ, con đã chuẩn bị xong bữa sáng, mau xuống ăn đi ba." Nói xong cũng không đợi Giản Dịch Thâm trả lời đã một mình đi xuống lầu.

Giản Dịch Thâm gãi gãi đầu, kéo lê bước chân đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, trong không khí vương mùi thơm của bữa sáng, còn trong gương lại là một gương mặt tiều tụy của người đàn ông vừa bước sang tuổi trung niên, mắt thâm đen, dưới cằm hơi mọc râu, đầu tóc bù xù, một đêm mất ngủ cộng thêm chưa bao giờ dậy sớm thế này khiến tinh thần Giản Dịch Thâm trông rất tệ.

Tối qua, đôi mắt hoa đào ấy cứ luẩn quẩn trong đầu anh, anh thử nhớ lại diện mạo của người đó, đoán xem tại sao người đó lại sinh con ra rồi lại đưa con đến trại trẻ, nhưng cứ nghĩ thì buổi tối hoang đường kia cứ xuất hiện trong đầu anh. Dáng vẻ quyến rũ của người phụ nữ đó, tiếng nước dịch phóng túng cùng làn da nhạy cảm lại khiến anh rục rịch. Vốn dĩ anh không nhớ được diện mạo của người phụ nữ kia, kết quả đến nửa đêm, gương mặt của Giản Hi lại chồng lên gương mặt của người đó, anh sợ hãi không ngủ được nữa.

Anh vẩy nước lạnh lên mặt dội đi những suy nghĩ hoang đường trong đầu, hai tay chống lên bồn rửa mặt, nhìn từng giọt nước rơi từ trên mặt mình, Giản Dịch Thâm cuối cùng quyết định không trốn tránh nữa.

Giản Hi cần một gia đình, một người cha, bản thân anh cũng phải học cách chịu trách nhiệm với con mình.

10 phút sau, lần đầu tiên trong 1 tháng qua Giản Dịch Thâm ngồi trước bàn ăn, đây cũng là lần đầu Giản Dịch Thâm ăn bữa sáng nóng hổi thế này. Ăn miếng bánh mì vào bụng, cả người anh cũng ấm hơn, lần đầu tiên Giản Dịch Thâm cảm giác nơi này có chút dáng vẻ của gia đình.

"Ngon không ba?" Giản Hi cầm bánh mì bằng hai tay, hai má căng phồng, trông như một chú chuột hamster.

"Ngon lắm." Giản Dịch Thâm vừa nói vừa gật đầu: "Nay tan làm ba sẽ đi mua ít bánh mì về, mai con không cần phải dậy sớm nấu ăn, ngủ thêm chút nữa."

Giản Hi bắt ngay trọng điểm: "Tối nay ba sẽ tan làm về nhà sớm ạ?"

Giản Dịch Thâm ngừng lại một chút rồi nói: "Ừ."

Giản Hi rất vui, trong mắt tràn đầy niềm vui không thể che giấu, hai chân đặt dưới bàn cũng lắc lư. Giản Dịch Thâm nhìn dáng vẻ trẻ con hiếm khi lộ ra của con gái thì trong lòng cũng buông lỏng, tuy rằng dạo này không tiếp xúc nhiều với con gái nhưng có thể thấy đây là một cô bé ngoan, tính cách hiền hòa, cũng chăm chỉ học hành, rất hiểu chuyện, không hề khó gần.

Giản Dịch Thâm nhấc ly cà phê, ánh mắt lâu lâu lại nhìn về phía Giản Hi đang vui vẻ ăn sáng, cô ăn hết bánh mì thì lại bóc trứng, sốt salad trên bánh mì còn dính ở khóe miệng, Giản Dịch Thâm chưa kịp lên tiếng nhắc thì cô đã tự nhận ra, đầu lưỡi hồng phấn liếʍ hết sốt vào miệng. Không biết làm sao mà nhìn đầu lưỡi lộ ra ngoài của con gái, du͙© vọиɠ đã đè nén từ tối qua lại âm thầm rục rịch.

Trong khoảnh khắc này, Giản Dịch Thâm đột nhiên cảm giác được sự tuyệt vọng, anh mới 30 tuổi mà con gái đã 15 tuổi rồi, huống hồ một tháng trước hai người không hề biết nhau, anh rất khó mà dựng nên tình cha với cô bé trước mặt. Đời sống tìиɧ ɖu͙© thiếu thốn suốt bao năm nay khiến du͙© vọиɠ của anh dễ dàng khơi dậy.

Nghĩ đến đây, Giản Dịch Thâm cắn chặt răng hàm, thầm mắng mình là súc sinh. Còn kẻ đầu sỏ vô tình tán tỉnh vẫn không hề nhận ra, bàn tay trắng nõn cầm lấy quả trứng đã bóc vỏ đặt vào trong chén của Giản Dịch Thâm, tay cô nhìn còn non nớt hơn cả quả trứng.

"Ba ơi, ăn trứng đi."

Giản Dịch Thâm không biết trứng gà có vị gì, anh chỉ biết trứng bên dưới cơ thể mình đã hơi xao động.

Giản Dịch Thâm cắn hai ba phát ăn xong quả trứng, uống hết ly cà phê rồi bất ngờ đứng dậy, chân ghế kéo dưới sàn nhà phát ra âm thanh chói tai.

"Bên ngoài lạnh, ba đi làm nóng xe đã." Nói xong thì chạy ra ngoài như đang bỏ trốn.

Giản Hi ngây người nhìn bóng lưng Giản Dịch Thâm, không hiểu là mình đã làm sai cái gì, đến mức Giản Dịch Thâm bất ngờ thay đổi sắc mặt. Cô cúi đầu nhìn quả trứng đang bóc dở, muốn bóc tiếp nhưng tay không kiềm được mà run rẩy, quả trứng gà nguyên vẹn bị cô bóc cho lồi lõm biến dạng.

Giản Hi nhìn xuống quả trứng thê thảm, bất giác nghĩ trái tim cô có lẽ cũng giống thế này...