Khát Khao Tình Yêu

Chương 2

Lúc Giản Hi tỉnh dậy thì nhìn thấy túi tài liệu mà Giản Dịch Thâm bỏ trên bàn.

Ba đã về rồi!

Cô vui vẻ ngồi dậy, ôm lấy tấm thảm nhìn một vòng, đồ ăn trên bàn vẫn còn nguyên, nhà bếp và nhà vệ sinh đều không có người. Nghĩ một lát, cô đeo dép lê vào rồi đi lên tầng 2, vừa đi vừa gọi.

"Ba ơi, ba về rồi ạ?"

Thế nhưng tầng 2 không có ai đáp lại, cô bèn gọi thêm một tiếng "ba ơi", lần này từ phòng ngủ của Giản Dịch Thâm truyền đến tiếng trả lời trầm thấp của người đàn ông.

"Ừ, về rồi..."

Giản Hi nghe tiếng bèn nhìn qua, cửa phòng Giản Dịch Thâm đóng chặt.

Cô bước lên gõ cửa: "Ba ơi, ba ăn tối chưa? Con có để đồ ăn cho ba."

"Ừ...ba không đói."

Giọng ba nghe lạ lạ, Giản Hi cảm thấy khó hiểu, dán tai lên cửa: "Ba có sao không ạ?"

"Ba... ba chỉ là làm việc mệt quá, Hi Hi ngoan, đi ngủ trước được không? Mai còn phải đi học."

Giản Hi nghe kỹ động tĩnh trong phòng, nhưng chẳng thể nghe rõ. Qua một lúc, cô không dán vào cửa nữa, cúi đầu đi xuống dưới lầu.

Đợi cả buổi tối mà chẳng thấy được mặt ba... Suốt cả một tháng được ba đón về, tính tới tính lui cô chỉ mới gặp ba được vài lần. Để được ba coi trọng, cô vẫn luôn cố gắng thể hiện bản thân, chuyển đến trường mới rồi cũng chăm chỉ học hành, lần thi này còn lọt top 10 cả khối, nhà cửa cũng dọn dẹp sạch sẽ... Hơn nữa cô còn biết nấu ăn!

Nghĩ đến nấu ăn, Giản Hi càng buồn hơn, cô đã nấu rất nhiều món, mà ba cô còn chẳng về ăn tối, đến nay cô cũng không biết ba thích ăn gì. Mỗi ngày tan học trở về nhà chỉ có mình cô, nhiều khi cô lên giường ngủ rồi mà ba còn chưa về. Tuy Giản Hi nhỏ tuổi, nhưng hoàn cảnh từ nhỏ khiến cô có tính cách nhạy cảm, hay suy nghĩ, cô cảm thấy ba hình như không muốn chấp nhận cô lắm.

Có phải là ba không thích cô không? Liệu ba có trả cô về lại không?

Dòng suy nghĩ của cô như một chuyến tàu phóng nhanh, phút chốc vụt tới hướng xấu nhất, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, trong đầu Giản Hi còn tưởng tượng ra cảnh cô bị ba ruột trách mắng rồi trả về trại trẻ mồ côi, cảnh các bạn học cười nhạo, ánh mắt thất vọng của thầy cô, và cả tương lai ảm đạm của mình...

Tim cô đập nhanh, tiếng thình thịch thình thịch cứ như ở sát bên tai, Giản Hi cảm thấy hoảng loạn, cô thấy hô hấp của mình bỗng gấp gáp, cảm tưởng như sắp ngạt thở, cô bắt đầu đi lại rối loạn trong nhà bếp, muốn loại bỏ cảm xúc tệ hại này ra khỏi người mình, nhưng những đĩa đồ ăn mà Giản Dịch Thâm không đυ.ng tới kia đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới cô.

Nỗi sợ đẩy cô vào vực sâu, cô suy sụp... Ba không thích cô.

Trong 15 năm qua, Giản Hi sống rất tệ, không tiền, không tình thương, bạn học trong trường biết cô là trẻ mồ côi cũng xa lánh và bài xích cô, trại trẻ mồ côi cũng vậy, rất nhiều trẻ em, dù các thầy cô rất có trách nhiệm với họ nhưng cũng không thể lo được hết từng đứa một, sự quan tâm dành cho cô cũng ít, vì vậy cả tuổi thơ của cô chỉ có hai chữ cô độc, tình yêu và quan tâm cũng trở thành thứ cô khó có được nhất.

Để có được hai thứ này, cô đóng vai một học sinh ngoan, một cô gái tốt, lâu dần dù là ở trại trẻ mồ côi hay là trường học, các thầy cô đều rất thích cô, mỗi lần có người đến nhận nuôi, cô đều được tiến cử. Điều này khiến cô cảm thấy mình như một món hàng trên kệ cần bán gấp, thế nên cô cũng thoải mái gán cho mình những cái danh có thể nâng cao giá trị bản thân, như là "hiểu chuyện", "xinh đẹp", "học giỏi", "ngoan ngoãn", "nấu nướng giỏi", "biết làm việc nhà", dần dà cô cũng tạo thành thói quen lấy lòng người khác, dùng lời khen của người khác bù đắp cho khoảng trống trong lòng, hễ có chuyện gì làm không tốt là cô sẽ bất an thấp thỏm, cảm xúc lo lắng này ngày càng tăng dần theo độ tuổi của cô, cuối cùng cô mắc chứng rối loạn lo âu.

Nhịp tim tăng nhanh cùng với nỗi lo lắng và sợ hãi cùng ập đến, làn da dần dần nổi lên cơn đau như kim đâm, Giản Hi đứng tại chỗ điều chỉnh hơi thở của mình, đáy lòng tự nhủ: "Không sao, chỉ là bệnh tái phát thôi." Thế rồi cô đưa tay dưới vòi nước dội qua nước lạnh, cuối cùng mười mấy phút sau cô cũng bình tĩnh lại, nhịp tim cũng bình thường trở lại.

Không thể tiếp tục thế này được, sẽ điên mất thôi. Giản Hi nhắm chặt mắt hít thở sâu. Ba là người thân duy nhất của cô trên đời này, là chỗ dựa duy nhất, dù thế nào cô cũng phải nhận được tình thương và sự quan tâm của ba.

Nỗi sợ trong lòng phút chốc biến thành dũng khí vùng lên, Giản Hi lau khô tay xoay người đi lên lầu, lần nữa đến trước cửa phòng ba, cơ thể mỏng manh hơi run rẩy, bàn tay trắng bệch nắm chặt tay nắm cửa, cứ như thông qua tay nắm cửa là có thể tiếp xúc được hơi ấm của ba.

"Ba ơi, bánh xe đạp của con hư rồi, mai ba chở con đi học được không?" Giản Hi nói dối, cô cảm thấy mình như biến thành một cô gái xấu xa, dùng lời nói dối tệ hại để thăm dò ba mình.

Ngón tay nhẹ nhàng cào qua ván cửa, để lại một vệt trên cửa. Cô chưa nghe thấy câu trả lời của ba, nhưng nghe thấy tiếng thở mạnh. Thế là cô gõ cửa lần nữa.

"Ba ơi, ba có sao không ạ?"

"... Không sao, ba không sao." Giản Dịch Thâm bị giọng nói của Giản Hi làm giật mình, tay dùng lực, một dòng dịch thể bắn ra. Anh thoải mái thở hắt ra, cúi đầu nhìn đống dịch trắng trong tay mình: "Bánh xe sao lại hư rồi? Có phải ở trường có ai bắt nạt con, cố ý chọc xì lốp xe con không?"

"Thì... chắc là ngoài đường có mảnh thủy tinh gì đó, con cũng không nhìn rõ."

Giọng nói của cô gái bên ngoài nghe rất êm tai, Giản Dịch Thâm dựa người lên cửa, gáy đè lên ván cửa.

Cô gái bên ngoài hỏi tiếp: "Ba ơi, mai ba chở con đi được không?" Âm cuối kéo dài, tựa như làm nũng, cũng lộ vài phần hối thúc sốt sắng.

Giản Dịch Thâm hơi do dự, một tháng qua, dường như anh chưa có tiếp xúc gần với con gái, thậm chí còn không hay xuất hiện chung ở một chỗ. Nếu mai ngồi chung xe thì anh phải cư xử sao với con? Anh phải nói gì mới bớt ngại ngùng? Nhưng chỉ do dự trong chốc lát, anh vẫn đồng ý: "Được, sáng mai ba chở con đi."

Cô gái bên ngoài cửa nghe được thì rất mừng, sau khi bỏ lại câu "Mai con gọi ba dậy" thì chạy xuống dưới lầu. Giản Dịch Thâm còn định nhắc cô đang mang dép lê coi chừng té ngã, nhưng nhìn thấy mình vẫn đang nhếch nhác nên không mở cửa.

Ai ngờ được người làm ba được một tháng là anh, đã bắn ra giữa giọng nói của con gái...