Ngay khi bộ y phục đỏ lướt qua phần vai trắng như ngọc của cô nương, Bùi Tuyên lập tức mê mẩn tâm hồn, chỉ cảm thấy tất cả trời đất, trăng sao, rồi gấm vóc, đều không qua nổi một vẻ nhu thuận này.
Từ khi còn bé, Thôi Đề đã chịu nhiều khổ cực, bị cha mẹ nhẫn tâm bỏ mặt tại căn nhà dột trong Nam viện, bên người chỉ có mỗi Bạch Cáp xấp xỉ tuổi mình, sống lay lắt mấy năm nay, ăn không no, mặc không ấm.
Vậy nên, nàng không được cao, khung xương cũng nhỏ, rõ là lớn hơn Bùi Tuyên mấy tháng nhưng dáng vẻ yên lặng lại khiến người ta nhớ đến con mèo con ướt sũng, trốn vào một góc trong ngày mưa.
Sự kinh diễm vừa nổi lên, nỗi thương tiếc dành cho nàng cũng tràn lan không thể khống chế, một tình cảm chỉ đến bất chợt, nhưng càng muốn giải lại càng khó buông.
Người mù thì đã làm sao? Không được sủng ái đã thế nào? Nàng ấy thích Thôi Đề, nâng niu Thôi Đề, không ai có thể ngăn nàng ấy đối xử với nàng thật tốt!
Đuổi cái cảm giác phức tạp, không đủ nghiêm túc nơi đầu quả tim đi, nội y đã được cởi, Bùi Tuyên điều khiển hai mắt, không hề nhìn lên vùng tuyết trắng kia: "Nương tử..."
Đầu ngón tay Thôi Đề run rẩy, thuận theo mà đưa tay cho nàng ấy.
Bùi Tuyên làm rất chăm chú, thật sự tập trung mặc y phục cho nàng mà không nảy sinh bất kỳ tạp niệm nào.
Đây là người đầu tiên Thôi Đề nhìn thấy trong cả hai kiếp. Mũi của nàng ấy cao mà thanh tú, môi đỏ mọng, mặt trắng nõn, trông như gió mát rười rượi, vầng trăng ngời sáng. Tất cả những lời hay ý đẹp trong thơ văn đều phù hợp với Bùi Hàng Quang, nàng ấy quả thật là quân tử phơi phới gió xuân khiến lòng người thoải mái.
Nhưng sao nàng không xấu hổ được?
Tim Thôi Đề sắp nhảy ra khỏi cổ họng, mà phu quân nàng thì vẫn bình thường. Ban đầu, nàng còn có thể nhìn thấy đôi chút hoảng loạn nơi nàng ấy, nhưng càng về sau, không biết nàng ấy nghĩ gì, mà tay đang run ổn định lại, thậm chí còn không nhìn nàng thêm lần nào.
Thôi Đề ổn định tâm trạng, khoát tay lên vai Bùi Tuyên, ngón tay khẽ vuốt phần tóc đen nhánh của nàng ấy.
Bùi Tuyên ngẩn ra, ánh mắt tụ lại một chỗ, không dám lỗ mãng mạo phạm nàng: "Sao thế?"
"Không sao cả."
Giọng nàng khàn khàn, lại như nén một cơn uất ức nào đó trong lòng, nghe mềm nhũn, thậm chí dù có giận dỗi thì cũng cực kỳ dễ chịu.
Đêm tân hôn chỉ mới qua, Bùi Tuyên không biết đã chọc vào chỗ nào của nàng, kiềm chế cơn xao động, cuối cùng cũng chịu đặt mắt lên khuôn mặt Thôi Đề - khuôn mặt đã nhiễm màu hồng, tóc tai tán loạn, dáng môi tuyệt đẹp, cánh môi mượt mà.
Tim nàng ấy đập như trống, hốt hoảng cúi đầu, lại lơ đãng nhìn thấy phần núi nhô lên của tân nương tử. Chỉ thêu kim tuyến chạy dài thành những đóa sen nở rộ, sen vàng tỏa ra nơi nội y diễm lệ, khóa lấy xuân sắc nơi đồi núi, uyển chuyển, trùng điệp.
"Ông cụ non" Bùi Tu soạn luôn tự giữ mình thấy đường cong đập vào mắt thì xấu hổ, bó tay hết cách.
Nàng ấy ngơ ngác nhìn, hơi ngốc ra, nhưng vẻ u mê vẫn rất nhã nhặn - Thôi Đề thầm yêu thích.
"Sai, sai rồi! Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!"
Miệng nàng ấy lẩm bẩm những lời gì đó không rõ, Thôi Đề nghe được hai từ "sai" ở đầu, đôi mắt thuần màu bắt đầu thấp thoáng vẻ ngờ vực. Sai ở đâu? Chỉ nhìn mình vài lần mà đã trở thành tội lớn rồi à?
Vì sao Bùi Tuyên muốn cưới nàng?
Nàng ngoẹo đầu, nhìn người này nắm vạt áo mình như con ruồi không đầu, hệt như đã quên tiếp theo phải làm gì vậy.
Một Bùi Tuyên như vậy rất mới mẻ, còn "giải khát" hơn cả rượu mơ!
Nàng nháy mắt mấy cái, cũng chỉ trong thời gian này Bùi Tuyên hít sâu một hơi, tay thon dài mò đến bên hông Thôi Đề, nhắm hai mắt, vẻ như muốn cởi phần quần trắng như tuyết.
Lúc này, người hết cách đã đổi lại thành Thôi Đề. Nàng giữ chặt quần, đỏ mặt, đôi tay mềm nhũn dán lấy bàn tay có lực và ấm áp của Bùi Tuyên: "Ta, ta tự thay."
"..."
Một tiếng "ầm" vang lên trong đầu, hơi nóng bốc lên, mặt Bùi Tuyên thoáng chốc đỏ ửng. May mà nương tử của mình không nhìn thấy vẻ quẫn bách của mình lúc này!
Vậy mà, nàng không biết, Thôi Đề không chỉ nhìn thấy, còn thấy rất rõ. Nàng thấy từ khuôn mặt đến phần cổ phu quân đều đỏ hồng, nàng ấy thì đang xoa mặt, chà tai. Người này ỷ mắt nàng mù nên làm rất nhiều chuyện "mờ ám", Thôi Đề nhìn thấy cả!
Quần được đổi, Thôi Đề đắp chăn gấm để lộ cái đầu tròn: "Phu quân... y phục."
Bùi Tuyên choáng váng đưa y phục cho nàng, lại không cẩn thận nhìn thấy đóa sen vàng trước ngựa kia, tim đập thình thịch.
Một gian phòng, một cái giường hỉ, người này tim đập, người kia rối tung, chỉ mỗi Bạch Cáp đang nơm nớp giữ cửa là tội nghiệp.
Bạch Cáp sắp căng thẳng đến chết rồi!
Mắt thấy sắp đến giờ dâng trà, hai người vẫn chưa đi ra, lỗ tai nàng ấy vươn ra chỉ còn thiếu mức chưa dài thành tai thỏ, mới nghe được tiếng loáng thoáng truyền đến từ trong phòng. Dậy cũng dậy rồi, còn đùa cợt như thế, họ đang ầm ĩ cái gì vậy chứ?
Tân nương mà lỡ giờ trà sẽ bị bàn tán!
Mắt cô nương nhà mình không nhìn thấy nên nàng chậm chạp, nhưng sao lang quân cũng làm bừa vậy?
Lòng nàng ấy nóng như lửa đốt, đành phải gõ cửa ầm ĩ: "Cô gia, rời giường thôi ạ!"
Một cái chân trắng nõn rụt "vèo" vào trong chăn, Bùi Tuyên muốn cười, nhịn hết một đỗi mới thật sự không cười ra tiếng nữa. Thôi Đề thầm rầu rĩ trước sự buồn cười của mình, càng rầu rĩ chuyện ở chung ba năm trong kiếp trước hại mình không thể nào hoàn toàn thích ứng với việc phu quân là nữ tử.
Chân nữ tử sao có thể để nam nhân nhìn thấy? Dù có là phu quân, cũng chỉ vào buổi tối mới được nhìn một, hai...
Nàng cắn môi, giận chuyện Bùi Tuyên giả nam, cũng giận ánh mắt nàng ấy, cứ nhìn chằm chằm vào chân mình.
Đợi nàng bớt giận rồi, Bùi Tuyên đã xuống giường, thản nhiên thay y phục.
Một màu đỏ lan tràn nơi mắt cá chân nàng ấy, càng làm bật lên nước da trắng như ngọc. Thôi Đề không kịp chuẩn bị tâm lý đã nhìn thấy vòng eo trắng, mềm, chưa đầy một vòng tay của Bùi Tuyên. Nàng vội vã nhắm mắt, bộ ngực hơi phập phồng, có chút không bình tĩnh được.
"Nương tử."
Bùi Tuyên thay xong y phục, vén vạt áo lên, ngồi xổm xuống, giúp người trên giường mang tất, đi giày.
Chân ngọc tuyệt diệu được nâng niu trong lòng bàn tay, hơi thở nàng ấy hơi hỗn loạn, ngước lên thì nhìn thấy sắc mặt xấu hổ, không chịu được của Thôi Đề, trong mắt Bùi lang quân - quân tử đoan chính, lại đầy ý cười: "Sẽ xong ngay thôi."
Ý cười trong lời nàng, người khác không nghe rõ, nhưng sao Thôi Đề có thể không hiểu? Nhưng hiểu rồi thì đã làm sao? Nàng vẫn phải ngoan ngoãn ngồi đó, lẳng lặng nhìn đỉnh đầu Bùi Tuyên.
Cảm giác lòng bàn tay phớt qua bàn chân quá rõ ràng, nàng không chịu được mà kêu thành tiếng, trái tim lại như có một con vật nhỏ mềm như bông, nó đang giương cách mà nhảy loi choi tại chỗ, kêu lên: "Tuyệt quá! Nàng ấy thích ngươi, nàng ấy thích ngươi đó!"
Gáy Thôi Đề ửng đỏ, l*иg ngực phập phồng, quyết tâm "đá" vật nhỏ đang khuấy động trái tim đi, nào ngờ nó lại kêu: "Ngươi xấu hổ! Ngươi xấu hổ! Ngươi đang không thành thật! Đồ nữ nhân lòng một đằng, lời một nẻo!"
"Ngươi nói bậy!"
Bùi Tuyên tự dưng bị đá cho một cú: "Ta, ta không có!"
Tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai, Thôi Đề bừng tỉnh, thoáng thấy xấu hổ, ngón chân hơi cuộn lại: "Phu quân, ta không nói gì chàng hết!"
Ở đây chỉ có hai người bọn họ - Bùi Tuyên không hiểu, nghiêm túc nói: "Nương tử, trong lòng ta, nàng là đẹp nhất!"
Thì ra ban nãy Bùi Tuyên đã khen nàng đẹp.
Thôi Đề không dám nhận.
"Ta nói phải thì phải." Nàng ấy ôm Thôi Đề xuống giường: "Nàng đứng ở đây, đừng cử động, vi phu ra mở cửa."
Rồi nàng ấy quay người đi.
Thôi Đề nghe thấy tiếng bước chân của nàng ấy, rồi tiếng mở cửa. Đám hầu gái ở bên ngoài nối đuôi đi vào. Bạch Cáp chạy nhanh nhất, đỡ lấy cánh tay nàng, nhỏ giọng hỏi: "Cô nương, người sao rồi?"
"Sao là sao?"
"Tất nhiên là đêm động phòng ấy!" Bạch Cáp vội vã, cuống cuồng nhìn Bùi Tuyên đang bận chải đầu, rửa mặt: "Lang quân không ăn hϊếp người phải không?"
Nói xong, nàng ấy mới thấy không ổn: "Không đúng, không đúng, phải là lang quân, có bắt nạt người hay không?"
Nàng nói lộn xộn cả lên, thế là nàng ấy dứt khoát sải bước về phía giường, nhìn xung quanh.
Thôi Đề biết nàng ấy đang tìm khăn lót tân hôn, bèn quay về phía Bạch Cáp, nhưng chỉ nhìn thấy một màu trắng xóa.
Trừ Bùi Tuyên ra, nàng không nhìn thấy được ai nữa.
Thần tiên cưỡi hạc đến, mở linh nhãn cho nàng, nhưng linh nhãn được ban dựa trên khao khát mãnh liệt nhất trong lòng nàng. Lúc đó, điều nàng khát vọng nhất là được nhìn thấy vị phu quân tao nhã, lễ độ, bây giờ đã được thấy, hai mắt nàng không kiềm được mà nhìn xuyên qua màn sương, chỉ tìm kiếm mỗi bóng dáng Bùi Tuyên.
Giữa màu trắng đơn điệu đột nhiên có ánh màu lướt qua.
Tìm thấy rồi, lòng nàng cũng bình tĩnh lại.
Phu thê tân hôn, mặt của nàng lẫn Bùi Tuyên đều đỏ ửng, đỏ như đám lửa.
Nàng quay đầu, nói thầm với Bạch Cáp: "Chàng không bắt nạt ta, trái lại là ta không thành thât, bạo gan hϊếp đáp chàng."
Mắt Bạch Cáp trợn lên, một câu "quá giỏi" đến bên mép rồi phải nuốt về.
Thôi Đề biết mình còn nói nữa sẽ khiến Bạch Cáp hiểu lầm, nên nàng im lặng.
Nàng thích Bùi Tuyên, thích cảm giác người ta hiểu lầm nàng và Bùi Tuyên thân mặt, khắng khít, hệt như máu mủ tình thâm, rồi là gắn bó như môi với răng, càng nhiều người hiểu lầm càng tốt!
"Lợi hại, cô nương lợi hại!" Bạch Cáp kề tai nói nhỏ với nàng.
Trong lúc chủ tớ thủ thỉ, Bùi Tuyên đã sửa soạn xong, cực kỳ sảng khoái, cằm còn vươn đầy nước. Cổ nàng ấy tuyệt đẹp, da thịt nhẵn nhụi như sứ. Thôi Đề sải bước đến, dọa cho Bạch Cáp giật mình: "Cô nương, cô nương, người đi đâu vậy? Nô dẫn người đi!"
"Sau này đừng gọi ta là cô nương nữa." Thôi Đề suy nghĩ rồi nói: "Gọi ta là thiếu phu nhân."
"A, dạ, thiếu phu nhân!" Bạch Cáp thấy nàng một lòng một dạ "lao vào lòng" vị tân phu quân như vậy, thì mặt hơi đỏ lên, không nhịn được mà suy nghĩ đêm qua cô nương đã "bắt nạt" Bùi lang quân như thế nào. Bùi lang quân lớn tướng như vậy mà bị một người mù "ăn hϊếp", nói ra ai sẽ tin chứ?
Nhưng mà cô nương nhà mình cũng "phóng khoáng" thật, mới lần đầu đã thử "nữ trên", không thấy đau sao?
Nàng ấy nhìn thử dáng đi của Thôi Đề, nhìn thế nào cũng không thấy giống bị "đâm xuyên".
"Đây là người hầu mẹ sắp xếp cho nàng, người bên trái tên là Hào Chung, bên phải là Nhiễu Lương, sau này hai nàng ấy sẽ cùng hầu hạ nàng với Bạch Cáp."
"Nô xin bái kiến thiếu phu nhân."
"Đứng lên đi."
Nhìn nàng ung dung đối thoại với thị tỳ, ý cười bên môi Bùi Tuyên chưa từng ngơi nghỉ.
Hào Chung, Nhiễu Lương là danh cầm thượng cổ, lòng Thôi Đề thoáng rục rịch, có ý đổi tên cho Bạch Cáp.
Đổi tên là đổi mệnh. Kiếp trước, Bạch Cáp theo nàng đã chịu rất nhiều khổ cực, về sau vất vả lắm mới yên tâm rời mình mà lập gia đình, nhưng lại lấy phải một kẻ không ra gì.
Nam nhân kia kiêng kỵ thân phận Bùi thiếu phu nhân của nàng, luôn lừa gạt nàng, nói Bạch Cáp sống rất tốt, đợi đến khi nàng chờ mãi không thấy Bạch Cáp vào phủ thỉnh an, nàng cho người đi thăm dò, mới biết Bạch Cáp đã qua đời.
Sự tiếc nuối của kiếp trước quanh quẩn trong lòng nàng một lúc. Đổi tên thì nhất định phải đổi, nhưng việc cấp bách hiện tại vẫn là sửa soạn thật nhanh, đến bái kiến cha mẹ chồng.
Bùi Tuyên kéo ghế đến ngồi, nhìn tôi tớ hầu hạ nàng rửa mặt, chải đầu.
Ma ma sau khi vào cửa thì đi thẳng đến giường, tìm được một cái khăn trắng nhiễm máu ở cuối giường thì cười sảng khoái cầm đi "báo kết quả".
Thôi Đề không nhìn thấy bà ấy, nhưng kết hợp âm thanh với những chuyện từng trải qua kiếp trước, khuôn mặt nàng lập tức đỏ lựng.
Nàng gật đầu nhu thuận, vô cùng dịu dàng.
Hầu gái phụ trách chải đầu, trang điểm cho nàng nhìn thấy, bị dung nhan e thẹn này của thiếu phu nhân làm ngẩn ngơ, rồi lại nhìn ánh mắt lưu luyến của lang quân qua gương đồng, phút chốc thấy có ảo giác như rơi vào hũ mật.
Ôi, hai cái người này!
Căn bản là Thôi Đề không biết Bùi Tuyên đã làm giả vật kia từ lúc nào.
Nghĩ đến đây, nàng lại nghĩ xa, và sâu hơn, nhớ đến cảnh tượng Bùi Tuyên say rượu, sờ soạn mình của kiếp trước. Lúc đó, rốt cuộc trong lòng nàng ấy nghĩ về mình như thế nào?
Như hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, khiến nó nổi lên những gợn sóng, trái tim vừa bình tĩnh của Thôi Đề lại trở nên rối loạn.