Trời còn chưa tỏ, chim họa mi đã ca hát trên cây, phủ Tể tướng cũng dần thức dậy từ giấc ngủ.
Mấy tôi tớ đánh ngáp mà sải bước ra ngoài, bắt đầu một ngày bận rộn.
Trong sân, người thì vẩy nước, người cắt tỉa hoa, người quét sân, tất cả đều khom người, làm việc một cách lẳng lặng.
Con trai lớn Tướng gia thành hôn, dù từ hôm qua Bùi Tuyên đã là người có vợ, thì nàng ấy thành gia lập nghiệp lúc mười tám vẫn sớm hơn những bằng hữu trạc tuổi tại Tây Kinh.
Đối với tôi tớ trong phủ, thiếu phu nhân là một người mù, bình thường tính cách những người có khiếm khuyết về cơ thể sẽ hơi lập dị, một khi chưa thật sự thỉnh an Thôi Đề, lòng bọn họ luôn lo lắng không yên.
Bùi Tuyên là người rất dễ chịu, ôn tồn, có tri thức, lễ nghĩa. Lang quân hoàn hảo nhất Tây Kinh bất chấp cưới một người vợ có khiếm khuyết bẩm sinh, gần như nàng ấy sẽ chịu thiệt thòi, nên có người ngoài miệng không nói nhưng thật ra đang âm thầm đố kỵ với Thôi Đề.
‘Gươm hai lưỡi, miệng trăm lời’, lòng dạ mấy tôi tớ chỉ dám xì xầm nơi nội viện xem như tử tế, nhưng những người ở ngoại viện thì chưa chắc.
Ở ngoại viện, nha hoàn phụ trách tưới hoa cầm bình mà ngơ ngác. Bằng hữu của nàng ta cũng đang cầm bình, tỉ mỉ chăm sóc những đóa hoa nở rộ kiều diễm, quay đầu nhìn thoáng qua, thấy nàng ta mất hồn mất vía, nước cũng không biết là chảy đi đâu, thì kinh ngạc hỏi: "Tiểu Hồng, ngươi sao thế?"
"Ta? Không sao, không sao cả!"
"Nói láo, từ đêm qua ngươi đã rầu rĩ, ta nhìn sắc mặt này của ngươi không phải đã thức trắng đêm không ngủ chứ?"
Người nói chuyện tên là Vân Bích, còn tên của những tôi tớ ngoại viện đều sẽ nhiều thêm một chữ "tiểu" ở trước. Nàng ta liếc thấy những người khác đều đang khom lưng làm việc, thì đè nhỏ giọng: "Có phải lang quân cưới vợ nên ngươi không vui không?"
Tiểu Hồng lại càng sợ hãi hơn, sắc mặt hoảng loạn: "Ngươi nói lung tung gì đấy? Lang quân cưới vợ, tướng gia lẫn phu nhân đều chưa từng có ý kiến, thì ta đáng là gì, mà đến lượt ta không vui?"
Phản ứng của nàng ta quá lớn.
Vân Bích bĩu môi, thầm nghĩ nàng ta chỉ vờ vĩnh.
Những cái tốt của lang quân, nữ tử khắp Tây Kinh đều rõ như ban ngày. Thiếu niên Trạng nguyên, Tu soạn Hàn Lâm Viện tiền đồ vô hạn, ai lại không muốn được lang quân nhìn nhiều thêm.
Vị thần, vầng mặt trời treo trên cao người người chỉ dám để trong lòng, đột nhiên một ngày bị người ta hái xuống, mà cố sao người chiếm được tình cảm của thần linh lại là một người mù, cha không thương, mẹ không yêu.
Đừng thấy Thôi Đề vào phủ với đồ cưới phong phú mà nhầm, sự phong phú này cũng không phải vì cho nàng mặt mũi, mà chỉ vì vợ chồng Tây Ninh Bá muốn giữ mặt mũi cho Tướng gia và lang quân.
Nếu người trở thành thiếu phu nhân là công chúa nhà đế vương, con gái của trọng thần, cả đời này bọn họ có cố đến chết cũng không so được với họ.
Nhưng một người mù thì có bản lĩnh gì mà được lang quân để mắt đến?
Vân Bích nghĩ rồi cũng không phục: "Không phải thì không phải, mấy cái khác ta không nói, nhưng ngươi phải xốc lại tinh thần, tân hôn của lang quân, không được có sai sót."
"Biết rồi."
Tiểu Hồng không nhịn được, siết chặt bình đồng.
Trời tờ mờ sáng, chim khách kêu vang nơi đầu cành.
Ngoài sân sau tân phòng, Bạch Cáp tựa vào thềm đá, ngáp liên tục, còn buồn ngủ.
Cả đêm nàng ấy ngủ không ngon, sợ tới sợ lui, hết sợ Bùi Tuyên ỷ mình là nam mà hϊếp đáp cô nương nhà mình không biết kiêng kỵ, lại sợ Bùi Tuyên trải được mới lạ rồi thì quay đầu không thích cô nương nhà mình nữa.
Nam nhân có muốn bắt đầu đứng núi này trông núi nọ thì cũng không nên quá vội.
Bạch Cáp xoa mặt.
Thật ra, so với tất cả những chuyện này, điều nàng ấy sợ nhất chính là Thôi Đề bị hϊếp đáp lại không biết kêu đau, nuông chiều ai kia không có chừng mực.
Đầu nàng toàn những suy nghĩ lung tung, không đứng đắn, nên nghĩ được mấy lần thì buồn ngủ đã tan đi.
Cách một cánh cửa, ánh sáng nhàn nhạt hắt vào chấn song, Thôi Đề mượn chút ánh sáng lờ mờ mà nhìn dung nhan người bên gối một cách si dại. Nàng không ngủ cả đêm, nhưng trạng thái vẫn xem như tốt, hẳn là vì nàng quá hưng phấn, không tin được chuyện ly kỳ đã xảy ra với mình.
Trời gần sáng bảnh rồi, nàng vẫn có thể nhìn thấy Bùi Tuyên!
Điều này chứng minh thần tiên thật sự lắng nghe lời van xin chân thành của nàng rồi!
Thôi Đề vui vẻ đến mức không còn gì để miêu tả. Lúc này, chuyện "thấy" vui mà sợ từ đêm qua mới yên lặng đâm chồi.
Bùi Tuyên cũng ngủ không ngon, hàng mày chau lại, môi mím lấy, hệt như đang mang một nỗi niềm khó nói. Tóc dài nàng ấy rối tung bên sườn, khuôn mặt rất trắng, đôi mày dù đã được tìm cách che đi nhưng vẫn không giấu được sự mềm mại của nữ tử.
"Con trai lớn" của Tướng phủ, nữ giả nam!
Kiếp trước, lúc nàng chết, Bùi Tuyên chỉ mới hai mươi mốt, là thần tử đắc lực của tân đế.
Một nữ tử mà chống một nửa bầu trời triều đình Đại Chiêu. Thôi Đề lén liếc nhìn, lẳng lặng men theo những đường nét xinh đẹp của nàng ấy, nghĩ thầm, tướng mạo Bùi Tuyên căn bản chẳng dính gì đến "oai vệ", vì sao không ai thấy bất hợp lý?
Nàng tập trung suy nghĩ tỉ mỉ, rồi lập tức đưa ra kết luận: Hẳn là vì khí chất người này quá nổi bật, tự nhiên phóng khoáng, không yêu sách, không lý lẽ, có mấy phần "già trước tuổi", khí thể nàng ấy tỏa ra khiến người ta không ai dám suồng sã trước mặt nàng ấy.
Chưa hết, khắp thiên hạ này, có ai dám đυ.ng đến Tể tướng đại nhân dưới một người, trên vạn người?
Có một người cha là quan lớn, từ bước đầu tiên, Bùi Tuyên đã như diều gặp gió.
Một tay Thôi Đề vòng qua thắt lưng nàng ấy, cảm thấy nó rất nhỏ, có sự mềm mại, nhỏ nhắn thuộc về nữ tử. Nàng nghĩ: Cũng vì ỷ nàng là người mù nên Bùi Tuyên mới trắng trợn giấu diếm mình ba năm.
Ba năm nay, nàng ấy có vô số cơ hội để thẳng thắng, nhưng lại chưa từng nói chữ nào, chẳng trách Tể tướng đại nhân và Tể tướng phu nhân đồng ý cho nàng ấy cưới mình làm chính thê.
Lẳng lặng ổn định lại tâm trạng, Thôi Đề phủ chăn gấm cho nàng ấy, rồi nàng lại hơi vòng tay lên, nhưng vô tình chạm vào phần ngực bằng phẳng của nàng ấy.
Vừa bị đυ.ng vào, Bùi Tuyên đã cảnh giác thức dậy, vô thức muốn hất cái tay quá mức kia, nhưng chợt nhớ ra người có thể ngủ bên cạnh mình chỉ có người mình thích.
Phải rồi, hôm qua mình đã cưới vợ.
Thế là nàng ấy đổi đẩy thành nắm, bắt lấy cái tay phát hiện ra vấn đề, muốn lui đi, trong giọng nói thấp thoáng vẻ khàn khàn ngái ngủ: "Nương tử."
Suốt ba năm ở kiếp trước, Thôi Đề đã nghe nàng ấy gọi "nương tử" mấy lần, nhưng khi Bùi Tuyên gọi nàng là "nương tử", nàng vẫn thấy được trái tim mình có những rung động kỳ lạ.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Nhân lúc còn được thấy, Thôi Đề nhìn mãi dáng vẻ còn mơ màng của nàng ấy: "Ngủ có ngon không?"
Lòng bàn tay Bùi Tuyên bọc lấy tay nương tử, đôi mắt khẽ chớp, hàng mi rất dài. Bị nàng ấy nhìn mà cười như vậy, lòng Thôi Đề nhu bị đôi mi của nàng ấy thân mật quét qua.
Trong trái tim toàn sự run rẩy.
"Vẫn chưa ngủ đủ."
"Nương tử theo ta đi."
Thôi Đề nhìn nàng ấy, không dám tin, do dự hỏi: "Ta, ta theo chàng?"
Hàn Lâm Viện Bùi Tu soạn, Bùi đại nhân, "không phụ hoàng ân", rất hưởng thụ thời gian nghỉ kết hôn quý báu, dịu dàng ôm người vợ mù mình vừa đón vào cửa, dùng tay tách ra, tránh để Thôi Đề chạm vào chỗ không nên chạm, giọng điệu nhẹ nhàng mà tao nhã: "Nương tử, nàng ngủ với ta thêm lát nữa nhé?"
Chung giường chung gối, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thôi Đề bị buộc chôn nơi cổ nàng ấy, nàng xấu hổ nghĩ: Chắc chắn hầu kết rất có phong vị nam nhi Bùi Tuyên từng dẫn tay nàng chạm vào ở kiếp trước cũng là đồ giả, chỉ được gắn lên để lừa một người mù thôi.
Vì họ kề nhau quá gần, nàng không nhịn được mà đỏ mặt, một tay vịn vào tay người này.
Bùi Tuyên im lặng thưởng thức vành tai đã nóng bừng của nàng, thưởng thức thật lâu, trong lòng đầy ngọt ngào.
Nàng ấy cưới người vào vì lòng riêng, bây giờ cưới cũng cưới rồi, ngủ cũng ngủ rồi, còn có thể được nàng ôm vào lòng, nàng ấy cảm thấy vô cùng thỏa mãn!
"Nương tử, nàng cũng ngủ nhé?"
Thôi Đề xấu hổ không thôi, cứ phải chôn vào cổ nàng ấy, để lộ cái gáy đáng yêu, "lòng xấu" của Bùi Tuyên lập tức nổi lên, liên tục sờ soạng, chẳng mấy chốc bên hông đã bị người ta nhéo lấy.
Không đau.
Chỉ thấy hơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Trước nay chưa ai dám "vô lễ" với nàng ấy như vậy.
Nàng ấy xem hành động này như "sở thích đặc biệt" nơi khuê phòng của riêng Thôi Đề, chậm rãi nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.
"Hành Quang?"
Chờ đợi một thời gian dài, Thôi Đề gọi nàng ấy mà lòng thấy bất an. Nàng cũng không biết vì sao mình lại muốn gọi Bùi Tuyên, nhưng nàng cứ thấy như mình gọi loạn một hồi thì lòng sẽ bình tĩnh hơn.
Gọi một tiếng không ai đáp lại, nàng nhích lại gần, lấy dũng khí gọi vào tai nàng ấy: "Hành Quang?"
Bùi Tuyên vẫn khăng khăng bất động.
Gọi hai tiếng không ai đáp lại, Thôi Đề đành ngoan ngoãn làm ổ trong lòng nàng ấy, nhưng nàng chưa ngoan ngoãn được bao lâu đã nhổm dậy hôn lên cánh môi đỏ mọng của Bùi Tuyên.
Hàng mi Bùi Tuyên khẽ động đậy.
Rồi nó chớp liên tục.
Người sáng suốt vừa nhìn là biết nàng ấy không ngủ thật.
Không khéo sao, từ đêm qua, "linh nhãn" của Thôi Đề đã mở, mưa gió đảo điên bên ngoài thế nào nàng không nhìn thấy, nhưng linh nhãn của nàng được mở ra vì Bùi Tuyên, tất nhiên có thể dễ dàng nhìn thấy sự mờ ám không che giấu được của nàng ấy.
"Không ngờ phu quân lại giả bộ ngủ!" Suy nghĩ này nảy ra trong đầu nàng, nhưng nàng cũng không dám để lộ, chỉ dám "đi ngủ", để xem ai giả giỏi hơn ai.
Nàng vừa hôn lén, lòng Bùi Tuyên đã trực trào, được cô nương mình thích hôn trộm, ngọt ngào trong lòng không tả thành lời!
Nàng ấy vẫn nằm trên giường như cá muối, đến khi gần như xác định được người bên cạnh đã say ngủ, nàng ấy mới mở mắt, ánh nhìn lưu luyến, đẹp hơn cả gió xuân tháng Ba, mưa phùn tháng Sáu.
Nụ hôn ướŧ áŧ được đặt ngược lên lại môi dưới Thôi Đề.
Nói đến đây, thì cũng buồn cười thật, Bùi Tuyên mười tám vào Hàn lâm, cử chỉ, tác phong đều chính chắn, bình tĩnh hơn hẳn bằng hữu cùng lứa, vậy mà lúc này, chỉ vì một cái hôn trộm, nàng ấy mê đắm không thôi, nhưng lại chẳng biết phải làm gì. Ôm Thôi Đề quá chặt thì không được, buông ra lại luyến tiếc, vậy là nàng ấy cứ không tự nhiên như thế chừng nửa khắc.
Nửa người trên Thôi Đề cương cứng, nửa người dưới lại nóng ran, lòng thì mềm nhũn, tê dại, nàng không ngờ Bùi Tuyên lại hôn mình.
Bùi Tuyên thật sự hôn mình!
Nàng lặng lẽ nhảy nhót, thầm kích động: Vậy nên, không phải chỉ một mình nàng tình nguyện, mà trong lòng người này thật sự có nàng?
Gà trống gáy, mặt trời đỏ vươn lên từ đằng Đông.
So với Bùi Tuyên, sau đó, Thôi Đề thật sự dựa sát vào nàng ấy, ngủ hết hai khắc, lúc thức dậy thì mặt đỏ bừng, có vài sợi tóc dính trên mặt, vài sợi khác thì rơi vào cổ áo rộng mở nửa của bộ đồ ngủ.
Nàng không phải người mù thật nữa rồi, hiện chỉ đang giả mù.
Nàng muốn đứng trên lập trường một "người có mắt" để đánh giá tình cảm Bùi Tuyên dành cho mình.
"Dậy rồi à?" Hai mắt Bùi Tuyên sáng ngời, thản nhiên, chẳng còn chút gì là ngại ngùng sau khi hôn trộm người khác. Có lẽ vì nàng ấy cho rằng Thôi Đề mù, không "nhìn ra" sơ hở việc mình giả ngủ, không biết mình đã làm gì lúc nàng "ngủ".
Nàng không biết nên không phải xấu hổ, nhưng thật ra Thôi Đề lại rõ hết mọi chuyện, dịu dàng gọi: "Phu quân!"
Bất kể là "Hành Quang", hay là "phu quân", Bùi Tuyên đều rất thích nghe. Mỗi khi Thôi Đề gọi mình, nàng ấy luôn có một cảm giác như tim tan thành nước. Bùi Tuyên cười tươi mà dịu dàng: "Nương tử, phải thức dậy đi dâng trà cho song thân rồi."
Nàng ấy biết mắt Thôi Đề không nhìn thấy, nên cầm một bộ y phục mới đến, nom muốn giúp nàng thay, rất cẩn thận.
Kiếp trước, lúc Bùi Tuyên thay y phục cho, chẳng rõ là ai căng thẳng hơn. Nàng bất cẩn đυ.ng phải cằm Bùi Tuyên, Bùi Tuyên lại run run sờ nhầm ngực nàng, tình cảnh cực kỳ xấu hổ.
Bây giờ, có thể nhìn thấy rồi, Thôi Đề thề là mình phải chú ý nhiều hơn, ít nhất thì... phải tha cho cái cằm đẹp của Bùi Tuyên.
"Phiền phu quân rồi!"
"Không sao, phải làm mà."
Bùi Tuyên cầm y phục, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Da mặt nàng ấy mỏng như thế nào, sao một Thôi Đề đã sống với nàng ba năm lại không biết được.
Nếu đổi thành kiếp trước, nàng đã sớm lên tiếng giúp nàng ấy giảm bớt sự căng thẳng, nhưng lúc này, nàng lại im lặng như một người câm.
Một tay run rẩy đưa tới.
Nếu chỉ nhìn mỗi mức độ run rẩy này thôi, thì so với Thôi Đề, Bùi đại nhân "trẻ tuổi phơi phới", cơ thể khỏe mạnh còn giống người mù hơn.
Lớn đến từng tuổi này, Bùi Tuyên chưa từng giúp người khác thay y phục, chuyện này thật sự là "nghĩ dễ, khó làm".
"Phu quân, chi bằng gọi Bạch Cáp vào đi thôi."
"Không cần!"
Bùi Tuyên nhắm mắt lại, sau đó mở ra: "Nương tử, không cần nhờ đến ai khác, để ta giúp nàng được rồi."
Thôi Đề ngưởng cổ lên, trừng mắt nhìn nàng ấy run rẩy kéo mở vạt áo dài và mảnh, rút đi bộ đồ ngủ mỏng manh của mình...