Đêm Tân Hôn Thôi Tiểu Thư Ngộ

Chương 15: Người trong lòng

Ngoài cửa sổ truyền đến từng đợt âm thanh côn trùng rả rích, gió dêm dịu dàng phất qua.

Trong tân phòng, nến đỏ tươi, giá y của tân nương tử cũng màu đỏ rực rỡ.

Khắp căn phòng ngập tràn niềm vui khó tả.

Bùi Tuyên nóng ruột đến mức luống cuống tay chân, lại vì liên tục đặt câu hỏi mà không nhận được chữ nào đáp lại, giọng nàng ấy đã dần trở nên lí nhí.

"Nương tử?"

Giọng Bùi Tuyên run rẩy như sợ sẽ dọa đến vầng trăng trước mặt, người yêu trong lòng.

Thôi Đề chợt bừng tỉnh, đôi mắt rủ xuống, ngơ ngác nhìn cơ thể nữ tử hàng thật giá thật của Bùi Tuyên, dù thế nào cũng không dám nghĩ tình tiết "phu quân là nữ lang" sẽ thật sự xảy ra trên người mình.

Nàng mù mịt vươn tay ra.

Bùi Tuyên phản ứng rất nhanh, nghiêng người tránh đi. Vì sự né tránh của nàng ấy, áo trong mở rộng tạo thành một làn gió nhẹ, nên Thôi Đề càng nhìn thấy rõ đôi ngọc nhũ trắng như tuyết đang lấp ló.

Buồn cười thay, Thôi Đề sống hai kiếp, còn chưa từng nhìn thấy cơ thể của mình, vậy mà đã nhìn thấy của vị lang quân tuấn tú nhất Tây Kinh trước.

Lang quân không phải lang quân, là nữ lang.

Nàng ngơ ngác đứng đó, trên mặt khó phân vui buồn.

Bùi Tuyên có thông minh đến mức nào đi nữa cũng không ngờ được chuyện "người mù mở linh nhãn", cẩn thận hỏi: "Nương tử, có phải nàng không thoải mái không?"

"Ta..."

Thôi Đề không dám nhìn nàng ấy, giọng nói yếu ớt: "Đầu gối ta đau."

"Đυ.ng phải rồi à? Ta đi lấy thuốc cho nàng. Nương tử, nàng đứng ở đây, đừng di chuyển, ta sẽ quay lại nhanh thôi."

Không có ai lại không thích dáng vẻ dặn dò ân cần của nàng ấy, Thôi Đề mềm giọng đồng ý.

Bùi Tuyên xoay người đi lấy hộp thuốc.

Nàng ấy đi rồi, Thôi Đề mới dám ngẩng đầu ngóng theo bóng lưng nàng ấy.

Quân tử như ngọc, dung nhan như mài, phong thái như giũa, đó chính là lời miêu tả con trai Bùi gia.

Nàng cứ tưởng là vì Bùi Tuyên quá cẩn thận, chu đáo, lúc nhớ lại kiếp trước, nàng thường không kiềm được mà cảm thán vì sao trên đời lại có một nam tử hoàn mỹ như vậy, bây giờ nàng đã hiểu ra rồi!

"Hắn" không phải nam, mà là nữ!

Một nữ tử có trái tim lương thiện, chí hướng cao xa.

Áo trong màu trắng, giá y màu đỏ, tóc dài màu đen, nửa vòng bán nguyệt nhỏ nước trong veo - đây là lần đầu tiên Thôi Đề nhìn thấy hình ảnh dịu dàng của một nữ tử.

"Nương tử, ta đã về."

Bùi Tuyên mở hộp thuốc, chọn lựa bên trong, tìm ra bình thuốc tiêu sưng. Nàng ấy đặt bình thuốc nhỏ màu trắng trong tay, xoay người buộc chặt vạt áo.

Đợi Thôi Đề nhìn thấy lần nữa, eo thon của nàng ấy đã được vạt áo buộc lại, che chắn rất kĩ. Nhưng như vậy lại khiến người ta không quên được hình ảnh ban đầu gặp.

"Nương tử..." Nàng ấy cầm bình thuốc nhỏ, ngồi xổm xuống, khom người đến: "Để ta giúp nàng bôi thuốc."

Thôi Đề chỉ vào phần gối trái.

Nàng vẫn chưa ngắm Bùi Tuyên đủ.

Nàng cứ sợ đây chỉ là một giấc mộng, sợ trời xanh chỉ cho nàng được nhìn thấy một đêm.

Nương tử mới cưới có vẻ mềm mại, lười tự ra tay, Bùi Tuyên cười, xắn tay áo, nhích lại gần, nín thở, cẩn thận xắn ống quần của nàng.

Thôi Đề rất gầy, phần xương gầy mảnh, chân rất nhỏ, không biết được bao nhiêu thịt, nơi quần áo được xắn lên để lộ phần da thịt trắng nõn đã nhiễm màu xanh tím nhàn nhạt.

Khi thuốc được bôi lên, Thôi Đề không kịp chuẩn bị, khẽ rên một tiếng, sau đó thì đỏ mặt, ngón tay cầm lấy góc áo, không dám nhìn vào mặt Bùi Tuyên.

"Đau thì kêu lên, đừng chịu đựng, ta sẽ nhẹ nhàng."

Đầu ngón tay hơi nóng, nàng ấy cố hết sức bỏ qua những câu từ thô tục đám bằng hữu tốt nhắc vào tai lần cuối, bình tĩnh bôi thuốc.

Thôi Đề cắn môi không nói, mãi đến khi thuốc được bôi xong, màu đỏ nơi tai vẫn chưa tan.

"Mắt nàng không sao thật chứ?"

"Ừ, không sao."

Bùi Tuyên bán tín bán nghi, cuối cùng vẫn thấy lo: "Ngày mai ta gọi đại phu đến xem cho nàng."

"Không cần đâu!" Thôi Đề cúi đầu: "Không cần, chữa không khỏi, đây là chứng bẩm sinh rồi, căn bản không thuốc nào chữa được."

"..."

Hối hận vì đã nhắc đến chuyện đau lòng của nàng, Bùi Tuyên áy náy, lén nhìn nàng, muốn gần gũi hơn, lại biết đêm nay đặc thù, không tiện thân mật. Nàng ấy lượn quanh phòng một vòng, lúc về thì trên tay cầm một quyển sách: "A Thôi, ta dạy nàng học chữ, được không?"

"Được."

"Nàng ngồi xuống trước đi."

Bùi Tuyên dìu nàng ngồi ở thành giường, quay đầu đối diện ánh nến, rồi ngồi xuống bên cạnh: "Học chữ cần nhất là kiên trì. Trong mắt ta, ở trước sự kiên trì, thiên phú cũng phải nhường bước. Đợi nàng học quen rồi, những chữ này cũng sẽ quen với nàng, chúng nó sẽ ở yên trong não nàng, giải sầu cho nàng, khiến nàng vui vẻ, không ai cướp đi được!"

Người có thể học được một, hoặc đôi ba thứ từ nhân vật đã đậu Trạng nguyên, hoặc ít hoặc nhiều, đều sẽ tập trung và nhạy bén hơn người thường. Thôi Đề nhận ra sự hưng phấn trên khuôn mặt nàng ấy, mặt mày cong cong: "Ta sẽ học thật tốt!"

Từ lúc bắt đầu, nàng chưa từng chán nản muốn từ bỏ, Bùi Tuyên càng cười rạng rỡ hơn.

Vì tìm được chuyện để làm trong đêm tân hôn, nàng ấy thấy có mấy phần thành tựu.

Cuối cùng cũng có chuyện để nói rồi!

Thôi Đề còn nhớ, chữ đầu tiên mà Bùi Tuyên dạy cho mình, là "yêu".

Yêu là một chữ tràn đầy sức mạnh, là điều tốt đẹp Thôi Đề chỉ có thể khao khát chứ không thể chạm vào.

Bùi Tuyên lấy mấy tấm ván gỗ đã được khắc chữ sẵn ra, cầm tay nàng cho di theo: "Có mò được không? Để ta giúp nàng viền theo nhé?"

Nàng cố ý đợi một lát, không thấy mặt Thôi Đề lộ vẻ bất mãn, mới cầm ngón tay nàng, viền theo.

Lòng Thôi Đề vẫn loạn, nhưng nó không ảnh hưởng đến việc nàng ngửi thấy mùi hoa quế nhàn nhạt trên người người này.

Nàng đã học được cách viết chữ "yêu" từ lâu rồi, nàng còn biết, chữ thứ hai Bùi Tuyên dạy cho mình, là Đề.

Đề, màu vỏ quýt. Mặt trời có màu vỏ quýt, lửa dữ là màu vỏ quýt, cái tên này thể hiện người đặt tên cho nàng không muốn nhìn thấy nàng, cũng không yêu nàng.

Không yêu nàng, nên không đặt cho nàng một cái tên hay.

‘Thiếu gì thì lấp nấy’, Thôi Đề là người mù, không nhìn thấy vạn vật, nhưng tên của nàng lại "rực rỡ".

Chữ thứ ba nàng ấy dạy cho nàng, là "quang".

"Quang" trong "Hành Quang".

"Nàng học được chưa?"

"Được rồi."

Lần này, đổi lại là Bùi Tuyên sững sờ, nàng ấy rất kinh ngạc khi nương tử của mình học chữ rất nhanh, dịu dàng hỏi: "Vậy nàng viết cho ta xem xem?"

Thôi Đề không muốn viết lên tấm ván lạnh lẽo không một hơi ấm, nàng trầm ngâm một lát rồi kéo tay phu quân sang, viết vào lòng bàn tay nàng ấy.

Cảm giác bàn tay mềm mại chạm vào lòng bàn tay mình rất rõ, ngưa ngứa, hệt như trái tim cũng bị nàng câu đi, hai mắt Bùi Tuyên không sao dời khỏi nàng được, hắn cứ nhìn dáng vẻ dịu dàng mỉm cười, đầy nhu thuận của nàng, nhìn điệu bộ chăm chú của nàng khi viết chữ.

"Yêu."

Cẩn thận viết xong một chữ vào lòng bàn tay kim khoa Trạng nguyên, sắc mặt Thôi Đề xấu hổ: "Xong rồi, ta viết có đúng không?"

"Đúng, rất đúng!"

"Vậy có phần thưởng không?"

"Phần thưởng?"

"Đúng đó, ta học rất nhanh mà!"

Dựa vào trí nhớ từ kiếp trước để "ăn hϊếp" lang quân không biết gì của kiếp này, vành tai Thôi Đề ửng đỏ: "Không có à?"

"Sao lại không?"

Dù ban đầu là không, bây giờ cũng phải có!

Bùi Tuyên nghĩ tới nghĩ lui mà không nghĩ ra cách thưởng, nôn nóng kéo tay Thôi Đề qua: "Ta muốn viết!"

"Chàng viết đi."

Lo mình sẽ gây ảnh hưởng đến quá trình thể hiện của Tu soạn đại nhân, nàng hạ tay, cảm nhận nét chữ tay trái được ca tụng của Bùi Tuyên.

Không nhìn thấy và nhìn thấy có khác biệt rất lớn.

Không nhìn thấy chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim, nàng rất sợ sẽ bỏ mất chi tiết nhỏ nào đó, nhưng nhìn thấy, thì cũng chỉ thấy được Bùi Tuyên, Thôi Đề lặng lẽ nhìn trộm nàng ấy.

Ánh mắt dịu dàng như năm tháng bình lặng sà xuống, lòng Bùi Tuyên thấy ấm áp, từng câu, từng chữ được viết ra cũng trở nên dịu dàng, lưu luyến.

Nàng ấy cũng viết cho Thôi Đề một chữ "yêu".

Nàng yêu ta, ta yêu nàng.

"Nàng nhận ra không?" Bùi Tuyên giương mắt hỏi nàng: "Ta viết gì vậy?"

Tất cả của nàng ấy, từ biểu cảm, ánh mắt, đến nhất cử nhất động, đều được Thôi Đề thu vào mắt. Nàng thấy thích thú khi người này vẫn còn giữ chút gì đó tinh nghịch của tuổi thiếu niên, bèn vờ ngây thơ: "Đây..."

"Không phải đây." Đuôi mày nhếch lên của nàng ấy hạ xuống: "Không nhận ra thật à?"

"Hình như là có..."

"Là gì?"

"Yêu."

Thôi Đề là người mù suốt tám năm, dù đã nhìn thấy thì bản lĩnh "giả mù" cũng không phải cái Bùi Tuyên dễ nhìn ra được.

Đầu nhỏ ngoẹo đi, nàng nhẹ nhàng, mềm mại đọc chữ này lên, đáy lòng Bùi Tuyên vui mừng tột đỉnh.

Mình thật sự cưới được một nương tử vô cùng tài giỏi!

Đêm đã khuya, mí mắt cái người miệng bảo muốn "tâm sự" suốt đêm với nương tử đã không nhấc lên nổi nữa, Thôi Đề nhìn nàng ấy, nghiền ngẫm, rồi đề nghị: "Phu quân, nên đi ngủ rồi."

Bùi Tuyên gật đầu.

Nàng ấy ngủ không ngon cả đêm qua, sáng sớm lại bận rộn rước dâu, lòng thì chập chùng, không hoạt bát được như một võ tướng có lăn qua lộn lại mức nào cũng còn khỏe khoắn.

Lúc này, khí chất thư sinh, yếu đuối của nàng ấy rõ ràng hơn, Thôi Đề vờ ngáp.

Nhận được sự đồng ý từ nương tử, Bùi Tu soạn bò lên giường.

Leo được một nửa, nàng ấy lại leo xuống, đưa Thôi Đề lên giường cưới nghỉ tạm trước, rồi mới nghiêm mặt đi ra sau tấm bình phong.

Thôi Đề đoán nàng ấy lén đi bó ngực.

Nàng mỉm cười.

Thôi Đề tự trách mình của kiếp trước thật sự là một người mù không hơn không kém, đến người bên gối là nam hay nữ cũng không phân rõ.

"Nương tử?"

Bùi Tuyên hoàn thành "công tác an toàn", đi đến giường, cởϊ áσ ngoài, rón ra rón rén trèo lên.

Thôi Đề nhìn dáng vẻ dè dặt của nàng ấy, không nhịn được mà muốn cười.

Rồi nàng bật cười thật, lại đưa tay lên cởϊ áσ ngoài.

Bùi Tuyên ngẩn ra.

Nàng như thế này không giống với vị nương tử dễ thẹn thùng trong tưởng tượng của mình.

Tân nương tử chỉ mặc áo trong mò mẫm nằm xuống giường cưới. Chăn uyên ương có màu đỏ, khuôn mặt cô nương lại trắng, Bùi Tuyên buông màn, nằm xuống cạnh nàng mà tim đập như sấm.

"Phu quân không mệt à?"

Đúng thế!

Bùi Tuyên nhìn màn đỏ trên đỉnh đầu, nghĩ.

Mình lại bị dọa cho tỉnh.

"Ngủ thôi."

Hồi lâu sau.

Trong tân phòng lại hiện ra hai đôi mắt to nhìn thế nào cũng không thấy mệt, Bùi Tuyên thầm than: "Nương tử, sao nàng chưa ngủ nữa?"

"Bây giờ đi ngủ đây."

Biết phu quân là nữ tử, cử chỉ của Thôi Đề ngày càng mạnh dạn. Nàng nhích lại gần người bên cạnh với "âm mưu": "Phu quân, chàng ôm ta được không?"

Nữ tử đêm tân hôn, nếu cả một cái ôm cũng không có được, thì phải cảm thấy nhục nhã đến mức nào?

Lòng thương tiếc của Bùi Tuyên nổi lên, nàng ấy dịu dàng ôm Thôi Đề vào lòng.

"Nương tử, ta ôm nàng rồi đây, không còn sớm nữa, chúng ta mau đi ngủ thôi."

Thôi Đề nhắm mắt lại.

Rất lâu, rất lâu sau, đến khi một tay Bùi Tuyên bị gối lên đến tê dại, nàng ấy thấy Thôi Đề đã ngủ say, yên lòng tiến vào mộng đẹp.

Giấc ngủ rất sâu.

Trăng sao rực rỡ.

Bùi phủ chìm vào một khoảng bình yên.

Mi mắt của cô nương vốn nên ngủ say rồi lại rung động, nàng lẳng lặng mở mắt ra.

Nàng vẫn thấy được Bùi Tuyên.

Bùi Tuyên mà vì đang ngủ nên căn bản không giấu được tư thái nữ nhi.

Giấc mộng là thật!

Tiên nhân cưỡi hạc đến, mở linh nhãn cho nàng, nhưng linh nhãn của nàng chỉ có thể nhìn thấy một người.

Nàng tham lam nhìn Bùi Tuyên đã ngủ say sưa, nghĩ đến kiếp trước người này luôn đối xử với nàng rất cẩn thận, dìu dắt nàng, yêu thương nàng, hôn nàng, lòng Thôi Đề căng lên, vừa nhói đau, vừa chua chát.

Một lời nói dối cần rất nhiều lời nói dối khác để che giấu.

Con trai Bùi gia quang minh chính đại, vị triều thần tiên hoàng lẫn tân đếu đều tin tưởng, lại lừa toàn bộ người trong thiên hạ, cũng lừa nàng.

Mà lừa nàng, cũng là vì tốt cho nàng.

Thôi Đề vùi đầu vào trong lòng phu quân. Đêm dài vô tận, nhưng nàng không dám chớp mắt thêm lấy một lần.

Thì ra, nàng thật sự, thật sự thích Bùi Hành Quang!