"Tân lang tới!"
Bà tử kêu một tiếng, Tây Ninh Bá không tiện lải nhải với con gái nữa. Bỏ mặc mười tám năm, đến lúc tiễn con gái xuất giá, tâm trạng ông ta lại phức tạp, lúc này mới nhớ Thôi Đề là cốt nhục của mình.
Xúc động biệt ly vừa nổi lên, ông ta đã bị phu nhân véo mạnh vào hông.
Tây Ninh Bá chịu đựng, không hét lên, tiễn con gái ra cửa.
Thôi Đề không có anh ruột, lại từ chối ý tốt để một người anh bên dòng thứ Thôi gia cõng mình lên kiệu của mẹ.
Kiệu lớn tám người khiêng đáp đất, Bùi Tuyên tung người xuống ngựa, đóa hoa lớn trước ngực lay động theo gió.
Nàng ấy là con trai lớn của Tướng gia, đối với Thôi gia, nàng ấy có thể cưới một nữ tử bị mù được nuôi tại Nam viện phủ Tây Ninh Bá đã là chuyện quá đỗi tốt đẹp, nên nàng ấy đi một mạch vào trong, không ai cản đường.
Tống Tử Chân và Trịnh Vô Ki mặc trang phục phù rể đi hai bên nàng ấy, hệt như môn thần.
Xung quanh là tiếng sáo và tiếng trống vang dội không ngừng, rất nhiều người đến hóng chuyện. Mặt trời ngả về Tây, ánh hoàng hôn rải khắp mặt đất, Tống Tử Chân nhỏ giọng kêu: "Đến, đến rồi!"
Tân nương tử đã đến.
Thôi Đề mặc giá y đỏ rực, đầu trùm khăn cưới, được phu nhân Tây Ninh Bá và Bạch Cáp đỡ lấy, giúp đi ra khỏi cửa.
Tháng Năm, gió trời ấm nóng, dương liễu đung đưa, cuối cùng Thôi Đại đứng sau lưng mẹ cũng nhìn thấy "anh rể" của mình. Hay cho một thiếu niên môi hồng răng trắng, người đầy khí phách!
"Tiểu tế ra mắt nhạc phụ, nhạc mẫu."
Bùi Tuyên cúi người hành lễ.
Tây Ninh Bá kích động đỡ nàng ấy dậy, đối diện với đôi mắt đầy dịu dàng và chân thành của Bùi Tuyên thì bỗng không thốt nổi những lời khách sáo.
Ông ta khẽ than: "Vậy ta giao Đề nhi cho con, nàng bị mù từ nhỏ, đã chịu rất nhiều khổ cực, con cưới nàng thì nhớ đối xử với nàng thật tốt!"
"Vâng ạ."
Phu nhân Tây Ninh Bá thấy nàng ấy tao nhã, lại đầy đủ lễ nghi, nét mặt cũng rực rỡ, tươi cười giao tay của Thôi Đề qua: "Hành Quang, từ nay con bé đã là vợ con rồi!"
Bùi Tuyên vốn cẩn thận, khẽ gọi một tiếng "A Thôi", dưới khăn voan nhanh chóng truyền đến một tiếng đáp mềm mại.
Là giọng của Thôi Đề.
Nụ cười của nàng ấy càng rạng rỡ.
Mặt Thôi Đại xấu hổ trốn phía sau không còn chút máu.
May mà mẹ không đồng ý đề nghị gả thay của nàng ta, người này đã có chuẩn bị, đây chẳng phải là không tin tưởng phủ Tây Ninh Bá bọn họ à?
Đại Chiêu gả con gái chú ý chuyện khóc, khóc càng lớn nghĩa là càng luyến tiếc con gái. Tây Ninh Bá cố rặn được mấy giọt lệ, còn phu nhân lại chẳng rơi lấy được một giọt.
Bà ta còn nhớ những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Thôi Đề hôm qua.
Cảnh tượng hơi khó coi.
Sắc mặt Bùi Tuyên không hề thay đổi.
Khóc hay không, không quan trọng, nàng ấy cũng không thích người ta khóc sướt mướt trong ngày mình lấy vợ. Không ai yêu Thôi tiểu thư thì để nàng ấy yêu!
Nàng ấy tự tin mình sẽ làm tốt hơn bọn họ nhiều. Nàng ấy sẽ nâng niu thê tử như trăng sáng trên trời, như ngọc quý trong tay!
"Đi từ từ thôi, cẩn thận."
Nàng ấy che chắn cho Thôi Đề bước mấy bước ngắn ngủi, thuận lợi ngồi vào kiệu, sự nâng niu và yêu quý kia thật sự khiến người ta ê răng.
"Nàng ngã bệnh à? Có trở ngại gì không?"
Hai người tranh thủ nói chuyện, Thôi Đề đỏ mặt: "Tốt hơn nhiều rồi, không đáng ngại nữa."
Lúc này Bùi Tuyên mới yên tâm.
Nàng vào trong kiệu, từ biệt vợ chồng Tây Ninh Bá.
"Khởi kiệu!"
Sắc trời tối dần, những ngôi sao xuất hiện, vầng trăng cong cong.
Một người mù mà được đón vào phủ Tể tướng một cách đường đường chính chính, ngẩng đầu ưỡn ngực, đây là điều rất nhiều người Tây Kinh chưa từng nghĩ đến.
Nhưng chuyện cứ thành như thế.
Trên đường đi, nghe từng tiếng xướng lễ bên tai, Thôi Đề lâng lâng, cứ thấy như đang mơ.
Ống tay áo bị kéo nhẹ.
Nàng hồi hồn.
Giọng nói ôn nhuận, dịu dàng của Bùi Tuyên chậm rãi tuông ra: "A Thôi, phu thê giao bái rồi."
Tim Thôi Đề nóng lên, trên mặt phủ lớp phấn mỏng đỏ lên.
"Phu thê giao bái!"
Đôi tân nhân khom người với nhau, hoàn thành chuyện hôn lễ quan trọng của đời người.
Bùi Tuyên lặng lẽ thở phào, nàng ấy còn tưởng Thôi Đề không muốn thành hôn với mình, là mình hiểu nhầm rồi.
Những kẽ ngón tay của nàng ấy đổ mồ hôi, sau khi đưa tân nương tử vào tân phòng thì không dám nán lại, mặt đỏ tim đập đi ra, bắt đầu tổ chức tiệc mừng khoản đãi khách khứa.
"Sao ra sớm thế?" Tống Tử Chân đẩy cánh tay nàng ấy: "Không nói thêm mấy câu à?"
"Không..."
Nàng ấy không yên lòng, Trịnh Vô Ki cười bảo: "Đến lúc động phòng sẽ có thời gian thôi. Được rồi, đừng phiền Hành Quang nữa, chúng ta đi uống rượu nhé?"
"Uống rượu gì? Chúng ta phải cản rượu cho Hành Quang, ta không cưới vợ, nhất định huynh đệ tốt của ta phải tỉnh táo hưởng đêm xuân!"
Tống Tử Chân hớn hở: "Hành Quang, ngươi nói có phải không?"
Hưởng đêm xuân á?
Rượu còn chưa uống mà Bùi Tuyên đã say quá nửa, lại bắt đầu chóng mặt, phát sầu: Đêm tân hôn, mình phải qua cửa A Thôi thế nào đây?
Không thể làm nàng tổn thương, không thể thờ ơ với nàng, nhưng cũng không được quá thân cận, để lộ chuyện mình là nữ.
Sao các đồng liêu ở Hàn Lâm Viện có thể tha cho vị tân lang tiền độ xán lạn này? Họ đua nhau đến nâng chén mời.
Mấy người bằng hữu là Tống Tử Chân, Trịnh Vô Ki nói được làm được, uống đến cuối, đến khi say tí bỉ.
"Náo tân phòng... náo tân phòng!"
"Thế này còn đòi náo gì nữa?"
Rất nhiều người uống xong thì nằm la liệt, Bùi Tuyên cho người đưa bọn họ vào phòng cho khách đã được chuẩn bị sẵn.
Tiệc cưới kết thúc, nàng ấy vỗ vỗ mặt, đi về phía hậu viện.
"Tất cả các ngươi lui xuống đi."
"Dạ, lang quân."
Một tiếng "cọt kẹt" vang lên, cửa được đẩy ra, Bạch Cáp chờ đợi hồi lâu, cuối cùng cũng được thấy vị cô gia người đẹp như ngọc của mình.
Trong lần gặp lại này, Bùi Tuyên không ngây ra như tên ngốc nữa, mà giống một con hươu sao cẩn thận giẫm trên vải bông, hai mắt trong veo, dưới ánh nến, từng đường nét trên khuôn mặt nàng ấy dịu dàng khó tả.
Bách tính nhiều chuyện ở Tây Kinh đều nói Bùi lang quân giống nữ tử. Đúng là với tư thái, khí chất này, nếu không phải hắn là con trai lớn của Tể tướng, là kim khoa Trạng nguyên mà ai ai cũng biết, có khi Bạch Cáp sẽ nghi ngờ thật.
"Nô xin ra mắt cô gia."
Nàng ấy đột ngột lên tiếng, đánh thức vị tân nương tử đang sững sờ nhìn ai đó.
Bùi Tuyên nháy mắt mấy cái: "Đi chuẩn bị một thùng nước tắm, ta muốn tắm rửa."
Bạch Cáp nhìn về phía chủ tử vẫn ngồi ở thành giường, không nhúc nhích. Thôi Đề không có ý kiến, không còn cách nào khác, nàng ấy đành thức thời rời khỏi.
"Các ngươi cũng lui ra đi."
Đám nha hoàn và bà tử canh trong tân phòng nối đuôi nhau ra ngoài, cửa được đóng kín, căn phòng về lại yên tĩnh.
Bùi Tuyên nhìn Đông nhìn Tây, lại cảm thấy "gần người mà sợ".
Nàng ấy như thế, Thôi Đề không như thế sao?
Người ta không thể tắm hai lần trên một dòng sông, nhưng suốt hai kiếp, Thôi Đề chỉ lấy một người.
Nàng siết khăn tay, tấm khăn thêu uyên ương nghịch nước bị nắm đến mức nhàu nhĩ.
Gậy hỉ được đặt trên mâm ngọc, Bùi Tuyên run rẩy cầm lên, trên mặt nổi ráng mây chiều.
Khăn cưới được vén lên.
Khuôn mặt đẹp đẽ như soi rọi cả căn phòng mờ tối, Bùi Tuyên vừa thấy đã thích, không kiềm được mà cười: "Có phải nàng đợi đến chán luôn không?"
Dây lụa đỏ tươi tượng trưng cho ngày vui đang phủ lên đôi mắt không nhìn thấy được của Thôi Đề, nàng khẽ lắc đầu, mũ phượng bên trên cũng lắc lư theo: "Không có."
Theo phong tục xưa nay của Đại Chiêu, tiếp theo hai người cần uống rượu hợp cẩn. Rượu hợp cẩn, hay còn gọi là rượu giao bôi, cần hai người vòng tay nhau, đút nhau uống. Lúc uống còn phải để ý, buộc mỗi người chỉ uống một nửa, điều này tượng trưng cho việc không phân biệt vợ, chồng.
Thôi Đề rất sợ sẽ xảy ra sự cố lúc uống rượu, căng thẳng đến mức cổ họng khô rát, không biết phải đặt tay, chân ở đâu.
Nhìn ra sự quẫn bách của nàng, Bùi Tuyên dẫn dắt từng bước, uống nửa ly nàng đưa tới, rồi lại chậm rãi đút Thôi Đề uống nửa ly còn lại của mình.
Rượu chảy xuống cổ họng, hai khuôn mặt nhỏ nhắn đều có một độ đỏ ửng riêng.
"Chàng uống nhiều rượu lắm à?"
Nàng kéo ống tay áo Bùi Tuyên.
Bùi Tuyên cúi đầu ngửi.
Nàng ấy là một tên nghiện rượu văn nhã, tửu lượng rất tốt, có uống bao nhiêu cũng không say.
Đêm tân hôn, trên người dính mùi rượu là chuyện khó tránh, nàng ấy tưởng Thôi Đề không thích: "Ta sẽ tẩy đi ngay."
"Chàng muốn tắm trong phòng à?"
"Ừ..."
Bùi Tuyên nhìn sắc mặt nàng: "Ta đuổi bọn họ ra hết rồi, không ai ở cạnh nàng, ta thấy lo."
Kiếp trước, người này cũng tắm ngay trong tân phòng của họ. Dù không nhìn thấy, Thôi Đề vẫn xấu hổ không thôi.
Tuy nhiên, nghĩ lại việc mình cũng là người đã sống qua một kiếp rồi, nàng lại mong có thể có tiến triển mới với Bùi Tuyên, nên gật đầu: "Chàng tắm đi."
Bạch Cáp cho người bưng thùng tắm cao cỡ nửa người vào phòng, đừng thấy nàng ấy có thể nói lời như "vừa hay có thể xử Bùi Tuyên tại chỗ" mà nhầm, rõ ràng, lúc đứng trong tân phòng của chủ tử, nàng ấy vẫn rất xấu hổ: "Nô tì lui ra trước ạ."
Đóng chặt cửa rồi, Bạch Cáp xoay người xoa lấy khuôn mặt nhỏ.
Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ! Cô gia đang muốn "uyên ương nghich nước" thật sự với cô nương đấy à?
Trong đầu nàng ấy toàn những cảnh "khó nói".
Trong phòng, Bùi Tuyên tri kỷ cởi mũ phượng nương tử nhà mình đội trên đầu xuống.
Trang sức nặng trình trịch đã được cởi bỏ, Thôi Đề thoải mái hơn nhiều, giọng nói dịu dàng: "Chàng mau tắm đi."
"Ta sẽ xong ngay thôi, nàng chờ ta."
"Được."
Có thể nói thêm với nàng mấy câu, Bùi Tuyên rất vui vẻ, sải mấy bước ra sau tấm bình phong cởϊ áσ, nới đai lưng, bước vào thùng nước đang tỏa hơi.
Bọt nước vang lên, Thôi Đề từ từ cắn môi.
Ở kiếp trước, nàng hay nghe người ta bảo phu quân tốt của mình trông như thế nào, đều bảo tướng mạo rất tuấn tú, nếu có thể, nàng cũng muốn nhìn thử.
Nàng muốn bạc đầu đến già cùng Bùi Tuyên, muốn đối đãi với hắn thật tốt, muốn báo đáp ơn tương cứu, chăm sóc của hắn.
Đên tân hôn, hơi nước dày đặc, mùi hương thơm ngát quẩn quanh chóp mũi. Thôi Đề thoáng ngửi thấy, cảm thán Bùi Tuyên không hổ là lang quân xuất thân cao quý, chắc chắn hắn còn được sửa soạn hằng ngày chu đáo hơn cả quý nữ.
Ở kiếp này, Bùi Tuyên có thể sẵn lòng chạm vào nàng không?
Nàng ngồi ngây ra đó, suy nghĩ đã bay đi rất xa.
...
Ánh nến hắt vào bình phong thêu, họa nên vóc người lả lướt tuyệt diệu. Bùi Tuyên thả tóc, dòng nước chảy qua da thịt mịn màng. Nàng ấy ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn qua bên kia bình phong.
"Phu, phu quân..."
Cơ thể nàng ấy hơi cứng lại, Bùi Tuyên dỏng tai nghe, xác định có người đang gọi mình thì vội hỏi: "Nương tử?"
Hai mắt Thôi Đề đau đớn, lụa đỏ bị cởi ra, rơi xuống đất. Theo bản năng, nàng muốn tìm người có thể mang lại cảm giác an toàn, nhưng chỉ mới đi vài bước, đầu gối đã tông vào bàn, cổ họng nàng phát ra một tiếng kêu đau.
"Nương tử?"
Bùi Tuyên hoảng hốt, vội vã nhảy ra khỏi thùng tắm, tiện tay vơ lấy áo ngoài.
Như có ánh sáng vàng mờ mờ xẹt qua mi mắt, đau đớn ập đến như sóng dữ, Thôi Đề mở mắt ra, trời đất phía trước xảy ra biến đổi kinh người!
Màn sương tỏa khắp, một người đảo mắt nhìn xuyên qua lớp sương dày, vội vã đi đến.
"Nương tử? Nương tử?"
Một đôi tay xoa lấy khuôn mặt nàng.
Người đến có khuôn mặt đẹp đẽ, nhưng đầy lo lắng.
Nương tử?
Thôi Đề nhìn thẳng vào "hắn", vừa nhìn vừa sững sờ không tin.
Thấy khóe mắt nàng đo đỏ, tim Bùi Tuyên như vọt lên cổ họng: "Mắt nàng lại đau à? Bây giờ nàng sao rồi? Nó còn đau nhiều không?"
Nàng ấy đi vội, hơi nước làm thếp lớp áo mỏng, bọt nước chảy dọc theo xương quai xanh, rơi xuống cái rãnh trắng nõn giữa đôi gò.
Nhìn với mái tóc dài như thác vào cơ thể mềm mại mà lớp áo trong mỏng manh không tài nào giấu đi được của "phu quân tốt", thể xác lẫn tinh thần Thôi Đề run lên, mặt đỏ tới mang tai, hoàn toàn bừng tỉnh ngộ...