Trong phủ Tây Ninh Bá, biết mình phải chuyển về Bạch Thược Viện, Thôi Đại nổi xung lên với nhũ mẫu của mẹ đứng bên cạnh: "Ngươi nói lung tung! Ta đã ở đây mấy chục năm, mẹ không thể kêu ta dọn đi được!"
Nhũ mẫu thấy rất khó xử: "Tam cô nương, là phu nhân dặn như vậy thật. Nô, nô lấy đâu ra gan để lừa người?"
"Ta tin ngươi không dám gạt ta." Thôi Đại hờn thì hờn, nhưng chung quy vẫn nhớ nhũ mẫu là người mẫu thân tin tưởng, mặt ngờ vực: "Mẹ chỉ bảo ta về Bạch Thược Viện, không nói gì nữa à?"
Nhũ mẫu muốn nói lại thôi.
"Ngươi cứ nói thẳng ra."
"Dạ thì..." Bà ta khó xử: "Vị ở Nam viện sắp xuất giá, tân lang là con trai trưởng của Tể tướng, kim khoa Trạng nguyên, theo ý phu nhân thì nàng ta không tiện ở tiểu viện cũ nát nữa, nên phu nhân đã bảo, Tam cô nương vừa dọn đi thì vị kia sẽ vào ạ."
"Ta không đồng ý!"
"Không đồng ý thì làm được gì?" Phu nhân Tây Ninh Bá đi vào với đám nô bộc vây quanh.
"Mẹ?"
Nhìn thấy bà ta, Thôi Đại như gặp cứu tinh, bước mấy bước lên, dán vào, kéo lấy tay mẹ: "Mẹ, không phải đã nói viện này là của con à? Con mới ở bao lâu đâu, sao nó sắp xuất giá mà con gái phải dọn đi trước?"
Phủ Tây Ninh Bá lớn như vậy, có rất nhiều chỗ ở, Thôi Đề là một người mù, ở đâu mà không được?
"Không được thật con à, bây giờ nó không chỉ là chị cả của con, mà còn là nương tử của Trạng nguyên tương lai, con dâu nhà Tể tướng. Nó phải ở khu viện tốt nhất trong phủ, nếu không, để Tướng gia biết được, ngài ấy sẽ phật ý!"
"Tướng gia phật ý nên bắt con chuyển đi, đây là đạo lý vớ vẩn gì vậy?"
Phu nhân Tây Ninh Bá nhìn con gái được cưng chiều đến kiêu ngạo, bất đắc dĩ than: "Nếu Tướng gia phật ý, không chỉ con phải đi, Thôi gia cũng phải đi theo đấy!"
Mắt Thôi Đại ngơ ra: "Nghiêm trọng vậy à?"
"Con ngoan đi, đừng bướng."
Bà ta chấn chỉnh đứa con gái nhỏ đã quen nũng nịu, bọn hạ nhân ở Bắc viện thấy Tam cô nương không đi không được, đành chán nản mà đi dọn dẹp.
Thôi Đại ngồi trên bàn đu dây, sự đố kị khiến khuôn mặt nàng ta méo mó.
Nàng ta biết lần này Thôi Đề sẽ được gả cao, nhưng không ngờ có thể cao đến vậy. Nàng ta siết khăn tay: "Mẹ, có phải từ này về sau chúng ta phải luôn nịnh nọt nó không?"
Phu nhân Tây Ninh Bá không trả lời.
Con gái trước khi xuất giá thì còn là con gái, nhưng xuất giá rồi chính là thiếu phu nhân Bùi gia hàng thật giá thật, tiền đồ xán lạn của quan trạng chỉ mới bắt đầu, ai biết hắn có thể đi bao xa?
Có cha là Tể tướng một nước, con trai có thể kém đến độ nào?
"Con không cần biết! Vậy nghĩa là cả đời này con đều phải thấp hơn nó một đầu sao? Con không chịu! Mẹ, con không chịu đâu!"
Nàng ta quấn lấy mẹ mà làm nũng.
"Được rồi, được rồi, nó cưới đường nó, con cưới đường con, hôn nhân cũng không phải nhà chồng càng quyền thế càng tốt!"
Thôi Đại ồn ào khiến người ta mệt mỏi, nhưng tâm trạng của chính phu nhân Tây Ninh Bá cũng rất hỗn loạn, nên bà ta không rảnh an ủi nàng ta, đợi dọn dẹp xong thì dẫn con gái về Bạch Thược Viện. Sau khi chắc chắn hai bên sẽ không ầm ĩ, bà ta còn chẳng kịp nghỉ ngơi, lập tức xoay người đi lo liệu hôn sự cho Thôi Đề.
"Cô nương, đã đến Trầm Hương Viện."
Ký ức khi xưa đã sớm phai nhòa theo năm tháng, lúc trở lại nơi này một lần nữa, tâm trạng Thôi Đề không thể gọi là tốt, cũng không thể bảo là xấu. Dù sao đây vẫn là một nơi đau lòng, có lớn, có đẹp hơn nữa, nàng cũng không thấy được.
Bạch Cáp dìu nàng vào cửa: "Cô nương, cẩn thận bậc thang."
Trầm Hương Viện trang nhã, đẹp đẽ, mà khí thế, Thôi Đại sống chết không muốn đi, nhưng Thôi Đề cũng không thích sống ở nơi mình từng ở này. Để an ủi nàng, phu nhân Tây Ninh Bá cố ý thay mới tất cả nội thất, ít nhất thì Bạch Cáp cũng không còn nhìn ra dấu vết nơi này từng có người ở.
Đây xem như một chuyện tốt người mẹ làm được cho con gái.
Bây giờ còn chưa hết tháng Ba, sau khi dọn vào từ căn nhà dột mái ở Nam viện, tất cả những việc nàng phải làm chỉ có yên vị trong Trầm Hương Viện đợi gả.
Thôi Đề không có kiên nhẫn đón tiếp những kẻ chạy đến nịnh bợ, trốn đến thư phòng ngồi đờ ra.
Thư phòng có một cửa sổ đang mở, cảnh xuân rọi vào, chiếu trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng. Hai nha hoàn đứng hai bên lặng lẽ nhìn, nhưng trong đầu toàn là chán ghét.
Xuân Hoa, Bích Nguyệt là hai nha hoàn hồi môn phu nhân Tây Ninh Bá chọn cho trưởng nữ, ở kiếp trước, Thôi Đề từng bị bọn họ trút giận nhiều lần.
Bạch Cáp cãi nhau với bọn họ không chỉ một lần, lần gay gắt nhất đã kinh động đến Bùi Tuyên tan triều muộn. Hắn lập tức đày bọn họ đến biệt trang bỏ hoang của Bùi gia, mặc bọn họ tự sinh tự diệt.
Đến biệt trang, hẳn là không sống được bao lâu.
Thôi Đề không định để bọn họ cùng xuất giá nữa.
Đây là cơ hội tốt đẹp trời cao ban cho nàng và Bùi Tuyên, nàng không muốn có bất kỳ điều gì không hoàn mỹ xuất hiện trong tổ ấm mới của mình và hắn.
"Cô nương, chúng ta đóng cửa sổ đi, chim bay vào rồi."
Lông vũ đẹp đẽ rơi xuống vai Thôi Đề, nàng nở nụ cười: "Ta chọn mình Bạch Bạch làm nha hoàn hồi môn là đủ rồi, các ngươi đến gặp mẹ ta, bàn bạc lại với bà đi."
Xuân Hoa, Bích Nguyệt không tin được vào tai mình, vén váy lên quỳ xuống, hai mắt đỏ bừng: "Cô nương chúng ta đã làm sai điều gì?"
"Ta không phải chủ tử của các ngươi, các ngươi có khóc với ta ta cũng không thấy, nên đừng khóc."
"Cô nương, cô nương, xin tha mạng!"
Thôi Đề thầm nghĩ: Ta làm thế này chính là đang cứu mạng hai ngươi đấy! Làm nha hoàn ở phủ Tây Ninh Bá còn có thể sống tạm bợ, chứ theo đến Bùi gia, tâm tư sẽ lớn dần.
Nàng là người mù, không nhìn thấy, nhưng đầu óc nàng cũng có thể cảm giác được rất nhiều. Ít nhất... việc hai người này muốn bò lên giường Bùi Tuyên, nàng rất rõ ràng.
Hết lần này đến lần khác, Bùi Tuyên nể mặt nàng nên tha thứ, mãi đến khi không nhịn được nữa, hắn mới thức thời trừng trị bọn họ.
Lần này, nàng không muốn Bùi Tuyên phải chịu thêm uất ức nào từ mình nữa.
"Ta cũng không bắt buộc các ngươi, các ngươi không đi, vậy ta đi."
Nàng chống gậy trúc đi ra ngoài, Xuân Hoa gấp đến đỏ mắt, một tay siết lấy tay nàng, hung dữ nói: "Ngươi không được đi!"
Nàng ta dồn rất nhiều lực vào cái siết tay này, suýt nữa Thôi Đề đã ngã. Vừa hay, Bạch Cáp về thì nhìn thấy cảnh này, lập tức giận dữ đến bốc lửa: "To gan! Dám bất kính với cô nương, ngươi có mấy cái đầu?"
Xuân Hoa hốt hoảng, mặt Bích Nguyệt thì trắng bệch: "Cô, cô nương, đừng đuổi chúng ta..."
Cổ tay Thôi Đề đã hiện lên một vòng đỏ, Bạch Cáp tiến lên kiểm tra, giận dữ đến mức đá cho Xuân Hoa một cú: "Cô nương nhà ta là nương tử của Trạng nguyên, đến ngài ấy cũng chưa từng vô lễ với người, các ngươi là nô mà dám khinh chủ?"
"Ta thấy không giữ các ngươi được nữa. Ta mới đi bao lâu đâu, các ngươi đã muốn cậy mạnh hϊếp đáp chủ tử. Đây là ta thấy đó, nếu ta không thấy thì sao?"
Kiếp trước, Xuân Hoa lấy bình hoa đập vỡ đầu Bạch Cáp, một cước này của nàng ấy còn nhẹ chán!
Còn chưa được nửa ngày - phu nhân Tây Ninh Bá nhìn hai ả nha hoàn bị trả lại, huyệt Thái Dương nhức nhối. Bà ta nén giận, hỏi Thôi Đề: "Đã xảy ra chuyện gì?”
Thôi Đề đưa tay lên cho bà ta xem, phu nhân Tây Ninh Bá nhìn thấy một vòng đỏ còn chưa tan đi thì hơi biến sắc: "Ai gây ra chuyện này?"
Xuân Hoa quỳ dưới đất run cầm cập.
Không cần Bạch Cáp phải nói thêm gì nữa, dựa vào suy đoán, phu nhân Tây Ninh Bá đã tưởng tượng được tất cả những chuyện đã xảy ra, khuôn mặt cứng đờ, không biết trút cơn giận vào đâu: "Người đâu?"
Chỉ trong vỏn vẹn vài canh giờ, mấy nha hoàn mới được đề bạt lên nhất đẳng đã bị giáng xuống làm nha hoàn giặt giũ ti tiện nhất phủ. Chuyện này vừa lan ra, gia nhân trên dưới đều không dám khinh thường người khác nữa.
Thời thế nay đã khác, người mù kia thật sự phất lên rồi.
Phu nhân còn định nhét thêm người vào cạnh Thôi Đề, nhưng bị nàng uyển chuyển từ chối.
Thay vì dẫn theo người lạ vào phủ thêm phiền, chi bằng chỉ dẫn Bạch Cáp.
So với phủ Tây Ninh Bá khiến nàng thấy hờ hững, xa lạ, Thôi Đề hợp sống ở Bùi phủ hơn.
Sự "không hiểu chuyện" của nàng khiến phu nhân Tây Ninh Bá khó chịu ra mặt.
Nhưng khó chịu thì khó chịu, nó vô dụng với người khác, lại càng vô dụng với Thôi Đề. Đối với một người mù, mặt lạnh, mặt cười, mặt "khẩu phật tâm xà", tất cả đều không khác nhau.
Nàng chẳng quan tâm.
Bạch Thược Viện, Thôi Đại biết chuyện mẹ phạt hạ nhân vì Thôi Đề, vỗ bàn nói: "Nhìn đi, mẹ chiều hư nó rồi kìa!"
Nàng ta còn định mua chuộc hai nha hoàn đó để chúng gây khó dễ cho Thôi Đề.
Cuộc sống cứ trôi qua, từng lễ nạp thái, vấn danh, nạp cát cũng lướt đi nhanh chóng, hiện đã đến kỳ nạp chinh. Nạp chinh chính là dịp nhà trai hạ sính với nhà gái, còn gọi là "lễ hỏi".
Con trai lớn của Tể tướng kết hôn, hết xe sính lễ này đến xe sính lễ khác được đưa đến phủ Tây Ninh Bá, khiến vợ chồng Tây Ninh Bá cảm thấy cực kỳ áp lực.
Bùi gia xem trọng hôn sự này như vậy, hại phu nhân Tây Ninh Bá đau đầu nhức óc suốt mấy ngày, cuối cùng, sau khi bàn bạc, họ chia mấy cửa hàng vốn chuẩn bị làm của hồi môn cho Thôi Đại sang danh nghĩa Thôi Đề.
Bấy giờ người ta gả con gái chú ý gả cao, nhưng cao đến tận Tướng phủ, một khi đồ cưới của tân nương tử ít ỏi, bị người ta để ý, Tể tướng sẽ không hài lòng.
Không chỉ Tể tướng không hài lòng, người con rể Trạng nguyên cũng sẽ có khúc mắc.
Đồ cưới cứ được thêm vào phần này đến phần khác, lại vì vợ chồng Tây Ninh Bá chột dạ nên tờ kiểm kê vốn chỉ dài một thước nay đã thành hai thước ba tấc, dài đến mức phu nhân Tây Ninh Bá vừa đọc thì trái tim đã rỉ máu.
Tây Ninh Bá cười bà ta hạn hẹp, được trở thành thông gia với Tướng phủ, bà ta còn bất mãn gì nữa? Có không biết bao nhiêu người ở Tây Kinh đang hâm mộ ông ta kìa!
Sau nạp chinh là thỉnh kỳ, thỉnh kỳ là lễ mời thầy tướng đến chọn ngày lành tháng tốt, xong xuôi sẽ phái người đến báo cho nhà gái.
Bước này đã bị một câu của Tể tướng đẩy đi.
Vì sơ suất hôm đi cầu thân cho "con trai", Bùi Như Phong đã quyết định hôn kỳ vào ngày Năm tháng Năm. Là Tể tướng một nước, ông ấy chọn ngày nào thì ngày đó là ngày tốt!
Mọi thứ cứ trôi qua lưu loát như thế, tháng Ba kết thúc, sang tháng Tư rộ hải đường.
Bùi Tuyên nâng niu một thanh ngọc như ý được nhà gái cho người mang sang, mặt mày hớn hở: "Mẹ này, mẹ nhìn thanh ngọc này đi, có phải tỷ lệ rất tốt không?"
Bùi phu nhân ném lại cho nàng ấy một ánh mắt u oán: "Có vợ thì quên mẹ rồi! Con đã ngắm nghía bao lâu rồi hả? Cũng chưa chắc là A Thôi tặng."
Nàng ấy là "con trai trưởng" của Tể tướng, có thứ tốt gì nàng ấy chưa thấy chứ?
Nhưng Bùi Tuyên vẫn yêu thích thanh ngọc như ý này không thôi: "Con biết mà. Thôi gia không dám gạt con đâu. Thanh ngọc này là tạ lễ lần trước mẫu thân tặng cho A Thôi, nàng gửi lại hôm nạp cát. Mẹ à, mẹ bảo xem, có phải nàng ấy cũng thinh thích con không?"
"Đứa con trai" này hết thuốc chữa rồi!
Bùi phu nhân lười xem vẻ ngớ ngẩn của nàng ấy, nhắm hai mắt lại.
Không tìm được người chia sẻ niềm vui lúc gần kết hôn, lại không tiện mang ngọc đi uống rượu với Tống Tử Chân, Trịnh Vô Ki, Bùi Tuyên dứt khoát trở về phòng, ngắm nghía cho hả dạ.
"Không biết nàng có đeo vòng tay mà mình tặng cho nàng không nữa? Da nàng trắng, chắc chắn đeo vào rất xinh đẹp!"
...
Trầm Hương Viện, Bạch Cáp liếc nhìn vị chủ tử dung nhan yên tĩnh, xinh đẹp của mình, cảm thấy xót chết đi được!
"Cô nương, chuỗi đậu đỏ này bị người vuốt đến đứt luôn rồi, ngài vẫn nên tha cho nó đi!"
"..."
Khuôn mặt Thôi Đề ửng đỏ, kéo ống tay áo che đi cái vòng đậu đỏ mình đeo giữa cổ tay, giả bộ nói: "Ta chỉ muốn xem nó có được bện chắc chắn hay không thôi."
"Chắc, chắc chắn là chắc ạ!"
Chỉ mới đầu tháng Tư, Bạch Cáp ăn no rỗi việc, không biết lục từ đâu ra một cái quạt hương bồ, cứ phe phẩy cả ngày. Nhìn vẻ mặt thích chí của nàng ấy sẽ rất dễ liên tưởng đển một câu nói - "một người đắc đạo, gà chó thăng thiên".
Nàng ấy đã quen lắm điều, vốn dĩ Thôi Đề không định quan tâm, nhưng suy nghĩ rồi lòng bàn tay lại vuốt qua hạt đậu đỏ no đủ, mượt mà, hỏi một cách không chắc chắn: "Sẽ đứt thật sao?”
Cái vòng này là do Bùi Tuyên tặng.
Đến lúc đó, ngọc như ý còn nguyên, mà vòng đậu đỏ đã đứt mất, thì xấu hổ chết đi được!
Bạch Cáp vung quạt sửng sốt, cười lớn: "Nô nói này cô nương, hôn kỳ là tháng Năm, nhưng mà lòng người ấy nha, đã không ở Trầm Hương Viện này từ lâu rồi!"
"Lại nói lung tung!" Mặt Thôi Đề hây đỏ, nàng vô thức xoa lấy viên đậu đỏ tương tư nơi cổ tay.
Mới xoa được mấy cái, nàng đã vội vã đè cái tay rảnh rỗi lại.
Không được xoa nữa!
Xoa đứt rồi, nhỡ Bùi Tuyên hiểu nhầm thì sao?
Thôi Đề nắm ống tay áo, mặt lại nóng lên: Mình cũng không phải rất, rất thích hắn!