Chương 10: Đang tuổi trẻ
"Phong thủy chuyển luân phiên", Nam viện vắng lặng, buồn tẻ phút chốc trở thành nơi được hâm mộ và náo nhiệt nhất phủ Tây Ninh Bá, cô nương bọn họ cũng được "nâng" lên thành chủ tử thật sự, Bạch Cáp tiễn hết lớp người nịnh bợ này đến lớp người nịnh bợ khác rồi, vẫn thấy như đang nằm mơ, không bình tĩnh nổi.
Nàng ấy nhéo mặt, thấy đau, khuôn mặt lập tức phấn chấn, rực rỡ: "Cô nương, là thật đó! Người có nghe bọn họ nói gì không? Người sắp thành phu nhân Trạng nguyên, sắp thành thiếu phu nhân Bùi gia rồi!"
Bạch Cáp cười khà khà hả hê, vui thay cho Thôi Đề, cũng vui vì tương lai mình không còn u tối, vô vọng nữa.
"Bùi lang quân là người tốt, là người tốt nói gì cũng tuyệt đối đáng tin, sau này nô không mắng hắn nữa!"
Sau cơn mưa, không khí trong lành, mát mẻ, gió xuân cuốn hương hoa, Bạch Cáp cứ lặp lại mấy câu khen Bùi Tuyên đến tận trời kia. Trong mắt nàng ấy, ai có thể không e ngại cô nương nhà mình, có thể nhìn thấy những cái tốt của cô nương nhà mình, thì đều là người tinh mắt!
Mà Bùi lang quân cưới Thôi Đề, chính là nhân vật tinh tường số một thế gian!
"Hôm nay nô đã được mở rộng tầm mắt! Trước đây mắt những kẻ kia hất lên trời, miệng vừa thối vừa đáng ghét, không ngờ cũng biết nói lời hay ho..."
Nhắc đến những chuyện này, nàng ấy còn hăng hái thuật lại "hành động vĩ đại" của Bùi Tuyên - cướp dâu, cho Thôi Đề nghe, cứ như nàng ấy đã tận mắt nhìn thấy những chuyện đó, không hề chịu kém cạnh đám bà tử đến chúc mừng!
Thôi Đề nghe nàng nói mãi, dịu dàng nhịn được đến lần thứ bảy thì đôi mày cũng cong lên, giọng nói uyển chuyển nhưng trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: "Bạch Bạch, sao ngươi không thấy mệt vậy?"
"Chuyện tốt lắm đó, sao nô mệt được?"
Ngũ quan thanh tú của nàng ấy hăng há đến mức sắp bay ra khỏi mặt. Bạch Cáp chống nạnh, cực kỳ đáng yêu: "Nô không mệt, cô nương cũng không được mệt!"
Không đợi Thôi Đề nói thêm, nàng ấy đã la to "ôi chao": "Nô có tội, sao nô có thể nói chuyện với nương tử của Trạng nguyên như thế chứ?"
Nàng ấy tự tát mình, cảm thấy mình đã lỡ xúc phạm Thôi Đề.
Thôi Đề bị cụm "nương tử của Trạng nguyên" kia làm cho xấu hổ, mặt đỏ ửng. Nàng hùa theo nàng ấy thì không được, nhưng mặc kệ nàng ấy cũng không xong: "Ngươi đứng đắn chút đi, rảnh rỗi không có gì làm à? Mau đi làm việc đi."
Bạch Cáp cười hì hì.
Nhắc đến chuyện này thì những thứ nàng ấy cần kiểm kê nhiều thật. Từ khi tin vui bay đến cái viện cũ nát, người đến thăm, hoặc ít, hoặc nhiều, đều mang theo lễ vật.
Đây là đãi ngộ mà trước kia bọn họ chưa từng được hưởng.
Chỉ vì mỗi chuyện này mà Bạch Cáp ‘kiểm kê tài sản’ xong đã cầm miếng gạch vỡ đi vòng chân tường mấy lần, cũng là đi vòng khoảnh đất Bùi Tuyên đã ngã xuống, cái chiếu hứng Trạng nguyên trước đó cũng được nàng ấy dâng lên thờ, dùng danh nghĩa tốt đẹp là ‘giữ gìn nhân chứng trong cuộc gặp gỡ giữa cô nương và lang quân’.
Thôi Đề mặc nàng ấy, ngồi một mình trước thềm đá.
Lúc đám bà tử hào hứng cứ luyên thuyên bên tai nàng rằng Bùi Tuyên đã cướp dâu như thế nào, nàng nghe như nước đổ đầu vịt, vì trong đầu chỉ toàn thứ cảm xúc phức tạp mang tên "sắp phải lấy người kia nữa rồi", nên nàng chẳng lọt tai lấy nửa chữ.
Nhưng bảy lần Bạch Cáp nhắc lại không sợ phiền, nàng đã ghi tạc trong lòng.
Mặt trời đang độ rực rỡ, chân trời treo cầu vồng tươi đẹp, Thôi Đề ngẩng cao đầu, thở phào một tiếng thật dài, chỉ mong kiếp này mình và Bùi Tuyên có thể bên nhau đầm ấm thật lâu.
Kiếp trước, hắn không yêu nàng, vậy kiếp này thì sao?
Nàng lại nghĩ về Bùi Tuyên.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn không đoán được hắn nghĩ gì.
Hắn không yêu nàng, nhưng cố sao vẫn nâng niu nàng như ngọc quý, đối đãi với nàng như người trong lòng.
Hắn không yêu nàng, lại có thể vì một con diều mà giục ngựa đội mưa cũng phải đến gặp.
Vì sao hắn không yêu nàng, còn bất chấp muốn cưới nàng?
Không cần người khác nói, Thôi Đề đoán được những người bên ngoài kia đã bàn tán như thế nào.
Ai cũng bảo nàng gặp may lớn rồi, còn Bùi Tuyên thì thật hồ đồ.
Tây Kinh có nhiều quý nữ như vậy, hắn lại bỏ qua hết, chạy đi cưới một người mù?
Với thân phận của Bùi Tuyên, đừng nói là quý nữ thế gia, cả công chúa hắn cũng lấy được!
Gặp được Bùi Tuyên, nàng đã quá may mắn!
Chẳng trách kiếp trước nàng bị người ta đẩy xuống hồ sen, có thể bản thân đã làm người ta gai mắt, hoặc cản đường của ai đó.
Với những cô nương hâm mộ Bùi Tuyên, nàng nhắm mắt cũng đếm được vô số người, thậm chí còn từng vì thế mà thăm dò hắn, nhưng lần nào hắn cũng cười bảo nàng nghĩ nhiều rồi.
Lần nàng nổi cơn ghen dữ nhất chính là lần Bùi Tuyên cười sảng khoái nhất.
Hắn ôm nàng từ phía sau, hơi thở mát lạnh ập vào tai Thôi Đề. Trên người hắn không có mùi mồ hôi mà Bạch Cáp bảo bình thường nam tử tắm bao nhiêu lần cũng khó tẩy, cũng không có chút mùi son phấn các nhi lang hay bị dính phải, hắn sạch sẽ, mát lạnh như nước suối, hơi thở phủ lấy nàng đầy dịu dàng.
Hắn không biết nói những lời bùi tai, lại rất giữ lễ, giữ đến mức nom có phần ngốc nghếch.
Có lẽ hắn cũng biết mình ăn nói vụng về, nên những khi dỗ nàng, hắn luôn dùng đôi tay dài, nhỏ vòng qua thắt lưng nàng, văn nhã thì thầm vào tai nàng: Đừng giận.
Đừng giận, nương tử.
Lời lẽ dịu dàng, không hề ẩn chứa chút thô lỗ nào.
Mỗi lần bị lừa, Thôi Đề sẽ tiến vào một cơn phiền muộn khác.
Tuổi thiếu niên được tùy ý, hồn nhiên của Bùi Tuyên quá ngắn, còn trẻ đã làm quan, hắn trở nên tỉ mỉ, lý trí, và ổn trọng hơn đồng bạn.
Là con trai Tướng gia, trụ cột tương lai của nước nhà, hắn nom trưởng thành, chín chắn, dù tốc độ thăng quan cực nhanh, khiến vô số người tôn kính, hâm mộ.
Rõ ràng hắn nhỏ hơn Thôi Đề mấy tháng, nhưng nàng luôn là người được bảo vệ.
So với vị trọng thần đầy quyền lực của mấy năm sau, Thôi Đề thích Bùi Tuyên ngã từ đầu tường xuống, không mang giày đã chạy ra ngoài hơn.
Một Bùi Tuyên rực rỡ như vậy, một Bùi Tuyên buông được vô số gánh nặng, tự do, đầy cuốn hút, chứ không phải vị phu quân khiến Thôi Đề lo được lo mất, tim đập thình thịch, vừa ngọt ngào vừa xót xa trong giấc mộng.
Nhưng hình như nàng có thể bắt đầu lại tất cả những chuyện mình đã bỏ lỡ.
Được hồi sinh, Thôi Đề chỉ mong có thể viên mãn cùng hắn.
"Cô nương, cô nương?"
Giọng nói của Bạch Cáp xuyên qua suy nghĩ kiếp trước lẫn kiếp này, đến tai Thôi Đề. Nàng ngẩng lên, lụa trắng bịt mắt được soi rọi đẹp đẽ.
Phu nhân Tây Ninh Bá đang đứng cách nàng mấy bước, ánh mắt quái dị: "Vận số của ngươi đến rồi, chắc ngươi không cần ta dạy nên làm thế nào đâu nhỉ?"
Thôi Đề từ tốn lắc đầu.
Thật sự không biết cá dáng vẻ này quyến rũ đàn ông thế nào!
Phu nhân Tây Ninh Bá gằn giọng chỉ điểm: "Nhà quyền quý sâu như biển, tuy Bùi phủ không phải quyền quý, nhưng quyền hành Bùi tướng lớn hơn Hầu gia. Bùi tướng chỉ có một đứa con trai này, con trai ông ấy vừa ý ngươi, thích ngươi, ngươi qua đó rồi phải hầu hạ hắn cho tốt!"
"Ta và cha ngươi không mong được nhờ bao nhiêu phúc phận từ ngươi, chỉ mong ngươi đừng gây rối, liên lụy đến người nhà."
Bạch Cáp đột ngột ngước mắt lên, không dám tin đây là lời mẹ ruột có thể nói.
Thôi Đề rũ mi, không có phản ứng gì lớn.
"Ngươi không hợp ở Nam viện nữa, sau này sẽ là phu nhân Bùi gia rồi. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi về Trầm Hương Viện đi, đỡ cho người ngoài gièm pha, nói ta thiên vị."
"Biết rồi ạ."
Thái độ dửng dựng của nàng căn bản không so được với sự nịnh nọt, biết làm nũng của con gái nhỏ, phu nhân Tây Ninh Bá thấy vậy lập tức nổi giận, nói xong lời phải nói thì đứng dậy bỏ đi.
Sức khỏe Thôi Đề không tốt, ba năm đầu sau khi sinh ra, nàng được ở tại Trầm Hương Viện có điều kiện tốt nhất phủ Tây Ninh Bá, sau đó tì bị "đày ải", bị ném vào Nam viện "khỉ ho cò gáy".
Ẩn ý trong lời phu nhân Tây Ninh Bá là nàng được về Trầm Hương Viện đều nhờ hưởng lây ánh sáng chỗ Bùi Tuyên. Nếu nàng không trở thành phu nhân Bùi gia, nàng không bao giờ có tư cách ở trong khu viện lớn nhất, tốt nhất đó!
Bạch Cáp bất bình thay cô nương, nhưng ngại phu nhân là mẹ ruột chủ tử, chỉ có thể nhịn lại.
Nàng ấy im lặng đứng đó, rầu rĩ không vui, Thôi Đề như được mở thiên nhãn mà nhìn thấy suy nghĩ trong lòng nàng, cười nhạt: "Không phải ngươi nên làm quen từ lâu rồi ạ? Thu dọn đi, chúng ta qua Trầm Hương Viện."
Là "qua", không phải "về".
Sau khi em gái thứ hai chết non, Trầm Hương Viện đã không còn thuộc về nàng nữa.
Gặp mặt là tháng Ba mà muốn tổ chức một hôn lẽ nở mày nở mặt vào tháng Năm, không chỉ phủ Tây Ninh Bá bận túi bụi, Bùi phủ cũng rất tất bật.
May mà chuyện Bùi Tuyên "cưới hỏi" đã sớm nằm trong kế hoạch, nên lúc bắt đầu giải quyết cũng không gặp rắc rối.
Bùi phu nhân vội vội vàng vàng vì "con trai", còn thành Tây Kinh thì trực tiếp "bùng nổ’ vì hôn sự này. Có người bảo Bùi Tuyên điên rồi, người lại nói phủ Tây Ninh Bá đã được vận.
Các quý nữ ngưỡng mộ Bùi Tuyên thầm hâm mộ và đố kị với ‘ả mù’ đó, có người tính tò mò còn bắt đầu hiếu kỳ không biết ả mù Thôi gia xinh đẹp đến mức nào.
"Bùi tướng đích thân đến nhà cầu thân cho con trai, ngài ấy vừa lên tiếng, các ngươi đoán được chuyện gì đã xảy ra không? Tôn tam lang bị dọa đến đái ra quần, bị người của Tướng gia lôi thẳng ra. Ôi, phải nói là thảm lắm!”
"Tôn tam lang là hạng thế nào, Bùi lang quân lại là người ra sao, ánh sáng đom đóm há so được với ánh sáng vầng trăng?"
"Nhưng ta lại nghe người ta bảo, vì cướp vợ mà vị quan trạng này của chúng ta không kịp mang cả giày, chỉ vồ lấy ngựa phi nước đại, đến phủ Tây Ninh Bá bị người ta cản thì vung roi ngựa lên, áo đẫm nước mưa, dùng phong thái hung hãn để ra mắt, cầu thân chỗ phu nhân Tây Ninh Bá!"
"Nào là "không đồng ý", rồi "cô nương ở Nam viện", đây mới chính là phong thái lỗi lạc dám yêu dám cưới của nhi lang tốt Tây Kinh chúng ta! Tôn tam lang? Hắn ta là thá gì? Chỉ là một tên háo sắc!"
Danh tiếng Bùi Tuyên vang dội Tây Kinh, còn trẻ đã tài tuấn, là Trạng nguyên trẻ tuổi nhất Đại Chiêu.
Nàng ấy ra roi, quất ngựa chạy đến cầu thân không màng. Vì nàng ấy, chỉ trong một ngày, Thôi Đề đã nhảy từ một người mù thê thảm lên mối tình đầu khiến quan Trạng không sao quên được.
Mặt Tống Tử Chân cười xấu xa: "Ta nói mà, ai mà có thể khiến Hành Quang của chúng ta nổi giận đùng đùng như vậy chứ? Thì ra người trong bức tranh ngày ấy chính là cô nương kia. Chậc chậc, đúng là động lòng rồi có khác!"
Trịnh Vô Ki cũng đang tấm tắc: "Trạng nguyên cầm roi xông vào phủ, to gan tỏ tình. Quá dữ, Hành Quang quá dữ!"
Bản nhãn và Thám hoa hùa nhau "bôi đen" vị Trạng nguyên nhỏ tuổi hơn mình, Bùi Tuyên mỉm cười, không thèm tính toán với bọn họ.
Con người nàng ấy không có tật xấu nào khác, chỉ có mỗi thói quen lúc vui thích uống rượu, lúc không vui cũng thế.
Lê hoa nhưỡng tinh khiết, thơm lừng chảy xuống họng, hai mắt nàng ấy mê ly.
"Ôi trời, ôi trời ơi, không chịu nổi! Hành Quang, ngươi bỏ cái vẻ quyến rũ tràn đầy đó của mình đi được không?" Tống Tử Chân lập tức ôm ngực kêu to, chẳng ra làm sao cả.
Hắn ta và Trịnh Vô Ky, kẻ xướng người hoạ, tất nhiên Bùi Tuyên vẫn ung dung, không hề bị ảnh hưởng. Đôi mắt phượng đầy mê người khẽ hé ra, liếc lấy Tống Tử Chân, hắn ta lập tức im lặng.
"May mà Hành Quang không thích nam nhân, nếu không, có Hành Quang ở đây, còn ai muốn lấy vợ nữa?"
Nói xong thì hắn ta bị Bùi Tuyên "khẩu phật tâm xà" rót rượu.
Con người tên Tống Tử Chân này, có thể nói là không biết uống rượu, tửu lượng chẳng ra sao, đợi đến khi hắn ta gọi loạn anh trai, em trai, ông nội, bà nội rồi, Bùi Tuyên mới tha cho hắn ta.
Quan Trạng hờ hững phủi tay áo, Bảng nhãn, Thám hoa không dám trêu nàng ấy thêm nữa. Trịnh Vô Ki hỏi: "Hành Quang, ngươi qua được cửa Tướng gia thế nào vậy?"
Bùi Tuyên nhíu mày, đầu gối vô thức nhói lên. Nàng ấy buông chén rượu, trả lời một cách không tập trung: "Cứ quỳ thôi, quỳ đến khi ông ấy xót!"
"Lợi hại!" Tống Tử Chân nghiêm trang: "Coi như ta học được một chiêu, hôm nào dùng đối phó cha ta!"
Trịnh Vô Ki thật thà cười trêu: "Học được thì có ích gì? Lòng ngươi không có lấy cả một cô nương!"
"Nói bậy! Đại trượng phu sao có thể không có vợ?"
"A!" Bảng nhãn nhìn vào phần dưới hông Thám hoa ba tấc: "Chỗ nào đó lớn rồi à?"
Bùi Tuyên phun một ngụm rượu ra ngoài, bị sặc đến mức ho khù khụ mấy tiếng, lại đập bàn cười to.