Tháng Tư, chiếu phong quan đã được ban xuống, Bùi Tuyên được bổ nhiệm giữ chức tu soạn Hàn Lâm Viện, tòng lục phẩm, không có thực học thì căn bản không thể vững gót tại đây.
Cái tiếng con trai lớn Bùi gia nổi khắp nơi, ban đầu quan viên lớn nhỏ ở Hàn Lâm Viện đều kiêng kỵ người cha làm Tể tướng của nàng ấy, không dám sai khiến nàng ấy làm nhiều chuyện. Nhưng sau khi chung đυ.ng nửa tháng, ai đến nhờ Bùi Tuyên chuyện gì nàng ấy cũng không từ chối, nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, nên mọi người đều tán thưởng nàng ấy.
Ba người Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa đều nhậm chức tại Hàn Lâm Viện, môi trường xem như không tẻ nhạt.
Lúc hoàng hôn, ra khỏi cửa Hàn Lâm Viện, Tống Tử Chân mời đám bằng hữu thân thiết đến Phong Minh Lâu uống rượu. Bùi Tuyên không từ chối được, dứt khoát mặc luôn quan phục màu xanh, thêu hoa đi uống rượu.
Lần trước, nàng ấy ầm ĩ không tốt trong tiệc chúc mừng ở Phong Minh Lâu, lần này trở lại, tâm trạng đã khác xa.
Một tay Tống Tử Chân mở nắp vò rượu, rót vào trong bát hai người: "Đời người có ba chuyện vui lớn. Đêm động phòng, và khi được đề tên trên bảng vàng. Hành Quang cừ hơn chúng ta, đời người ba việc đã được hai việc, còn gì mà ngươi không làm được chứ?"
Trong chuyện trêu chọc Bùi Hành Quang, tất nhiên Trịnh Vô Ki cùng chung chiến tuyến với họ Tống: "Ta cứ tưởng Hành Quang chắc chắn sẽ là người cưới vợ trễ nhất, kết quả lại nhìn sai, trong ba người chúng ta, Hành Quang lại chính là người có cô nương trong lòng sớm nhất!"
Lê hoa nhưỡng được rót đầy trong chén nhỏ, hắn ta bưng lên, nhấp thử một ngụm, híp mắt: "Hành Quang, ta và Tử Chân đều rất tò mò. Vì sao ngươi lại thích cô nương kia?"
Đã sớm biết đi uống rượu sẽ không dễ qua thế, Bùi Tuyên thản nhiên cầm bát rượu, nhấp môi, ngửi được mùi lê hoa nhưỡng chính tông mới cười rạng rỡ: "Ta cũng không biết nữa, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, tim ta đã đập thình thịch!"
"Ồ, ồ, ồ!"
Tống Tử Chân nháy mắt với Trịnh Vô Ki một cách ngả ngớn.
"Ngươi đứng đắn chút đi!"
Bùi Tuyên trừng hắn ta.
"Sao lại là ta không đứng đắn? Là Hành Quang ngươi không đứng đắn mới đúng! Nào có ai mới gặp con gái nhà người ta đã nổi ý xấu đâu?"
"Vì sao lại là ý xấu?"
Tống Tử Chân cười khà khà, ghé nửa thân trên vào bàn, đè nhỏ giọng: "Có phải ngươi muốn hôn nàng, rồi ôm nàng, lòng rối tung lên, phải được cô nương kiểm tra mới khỏe đúng không? Ôi trời ơi Hành Quang, đừng có xấu hổ, ta và Vô Ki đều hiểu mà!"
Dáng vẻ hắn ta như "quân tử mến mộ giai nhân không có gì để nói", Bùi Tuyên cúi đầu uống rượu, không tiếp lời hắn ta.
"Thôi rồi, quả nhiên ta nói trúng tim đen của Hành Quang rồi! Nam nhân ấy mà, ngoài mặt có lạnh lùng, dè dặt đến đâu, thì lúc mến mộ cô nương cũng nhiệt tình thôi!"
"..."
Bùi Tuyên há hốc, nhưng nghĩ vẫn nên thôi vậy, cần gì phải đi kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai tên nam nhân "đã lớn tuổi còn chưa kết hôn" này?
Thấy nàng ấy muốn nói lại thôi, hai mắt Tống Tử Chân đảo quanh: "Hành Quang, thế này đi, ta và Vô Ki phải làm phù rể của ngươi, cùng đi đón dâu với ngươi!"
"Đúng đó!"
"Yên tâm!" Tu soạn đại nhân chậm rãi uống rượu, hai mắt khẽ giương lên, cười nói: "Không chạy đi đâu khác được đâu!"
Hai kẻ này không chỉ phải làm phù rể của mình, còn phải giúp mình chắn rượu. Đêm tân hôn, nàng ấy muốn đầu óc mình tỉnh táo để "tâm sự" với cô nương suốt một đêm.
Nàng ấy nhớ Thôi Đề quá rồi!
Nàng ấy muốn nghe thấy tiếng nàng!
Tiếc thay, vị hôn thê của nàng ấy đã dời khỏi tiểu viện, nàng ấy không thể nói chuyện với nàng qua một bức tường nữa.
Nhưng mà nàng được về Trầm Hương Viện cũng tốt, ít nhất... mái của Trầm Hương Viện không bị dột, ở rất thoải mái.
Nghĩ vậy, nàng ấy lại bắt đầu ngầm tương tư.
Trịnh Vô Ki thấy dáng vẻ này của nàng ấy thì hỏi: "Hành Quang, ngươi đang nghĩ gì vậy?"
"Có phải ngươi nhớ tân nương tử rồi không?" Tống Tử Chân giựt giây: "Ngươi không định gặp nàng một lần trước khi kết hôn à? Dù là trò chuyện qua một bức bình phong cũng được, nếu không thì "thư tình trao tay"."
Lời hắn ta đã đâm trúng tâm sự "ngày nhớ đêm mong" của Bùi Tuyên, nàng ấy hỏi một cách không chắc chắn: "Vậy được à?"
"Sao lại không được? Sính lễ đã hạ, dù chưa bái đường, nàng cũng là người của ngươi rồi! Còn nữa, ngươi là phu quân tương lai của nàng, phu quân gặp nương tử một lần thì có gì ảnh hưởng danh dự đâu?"
Lời hắn ta không đáng tin, Bùi Tuyên nhìn về phía Trịnh Vô Ki.
Trịnh Vô Ki cười vì hiếm khi mới thấy nàng ấy lo nghĩ như một thiếu niên: "Có gì e ngại chứ, nếu ngươi lo thì hai bên không gặp mặt, chỉ để nàng biết ngươi đang nhớ nàng, vậy còn không được sao?"
"Cách hay!"
Bùi tu soạn vỗ bàn, tay móc tiền mua rượu ra: "Ta đi trước, các ngươi từ từ uống!"
Tống Tử Chân ngây ra tại chỗ, chỉ về phía người nào đó vừa lẩn đi, không tưởng tượng nổi: "Hành, Hành Quang đó à? Chẳng lẽ trưởng nữ Thôi gia hạ yêu thuật hắn rồi?"
"Ngươi đừng có nói mò!" Trịnh Vô Ki nói như thật: "Vậy gọi là tương tư, hiểu không, tương tư!"
"Chưởng quỹ, cho bát canh đậu đỏ!"
Tương tư, hắn ta nghĩ mà muốn chết luôn! Huynh đệ tốt có nương tử thì chạy đi tình tứ với nương tử, để lại mỗi hắn ta và Trịnh Vô Ki uống rượu cũng không thấy ngon nữa.
.
Hôn kỳ đã gần kề, Bùi Tuyên nhậm chức tại Hàn Lâm Viện, chỉ đợi đến ngày Năm tháng Năm đón tân nương. Còn trong phủ Tây Ninh Bá, Trầm Hương Viện, Thôi Đề cầm kim, muốn thêu cho phu quân một túi hương.
Nàng muốn thêu, Bạch Cáp không cản được, chỉ có thể trở thành đôi mắt của nàng, thỉnh thoảng lại đưa tay chỉnh đường thêu cho nàng.
"Cô nương, sai nữa rồi."
Trên mặt Thôi Đề không hề có rầu rĩ, cái tính khắc khổ nhiều năm đã được gột đi sạch sẽ từ lâu. Sai thì làm lại, nàng không đâm thủng túi hương là tốt rồi!
Bạch Cáp cực kỳ bội phục nghị lực của nàng.
Nếu đổi thàng nàng ấy, hai mắt bị mù, thì đừng nói là thêu túi hương, nàng ấy sẽ không có cả dũng khí "se chỉ luồng kim"!
"Thế này đúng không?"
"Đúng ạ!" Bạch Cáp không dám thất thần, vội vã kéo suy nghĩ lại, tiếp tục giúp chủ tử.
Đối với Thôi Đề, nàng là một người mù, vật quý giá như trang phục cưới tuyệt đối không được dính máu, nên nàng chỉ luồng mấy kim trên bộ giáy đã được hoàn thành quá nửa một cách tượng trưng, miễn cưỡng xem như đã có cố gắng.
Nàng tiếc nuối không thể tự tay may áσ ɭóŧ cho Bùi Tuyên, nên chỉ có thể dùng túi hương này để bày tỏ tâm ý.
Chắc chắn nó sẽ không đẹp, nhưng nàng rảnh rỗi kiếm việc làm cũng tốt.
Bùi Tuyên lại đang chơi diều ở gần phủ Tây Ninh Bá, hình dạng cánh diều lần này là một con hạc cực lớn, đủ mọi màu sắc.
Một vị thiếu niên lang hoa dung tuyệt đẹp, chưa kịp cởi quan bào, đi cùng một con hạc rực rỡ, đã hấp dẫn rất nhiều sự chú ý. Phàm là ai có mắt, nhìn khuôn mặt, rồi quan phục đó cũng đại khái biết được đây chính là vị Trạng nguyên tiền đồ xán lạn của Tây Kinh.
Trạng nguyên được bệ hạ phong đến Hàn Lâm Viện, chốn hàn lâm vừa thấy đã biết rộng mở.
Nàng ấy không hề quan tâm ánh mắt mọi người, vừa xem hướng gió, vừa nỗ lực điều khiển diều.
Bùi Tuyên thả tới thả lui, vẫn cảm thấy thả ở cửa Thôi gia là tốt nhất.
Người sai vặt của phủ Tây Ninh Bá đã được đổi sang một kẻ có tính cách trung thực hơn. Hắn ta nhìn vị cô gia "chuẩn không cần chỉnh" của mình với vẻ khó hiểu, không nghĩ ra là hắn đang làm gì.
Tu soạn tòng lục phẩm của Hàn Lâm Viện đều rảnh rỗi như vậy à?
Chạy đến cửa nhà người ta thả diều, đây là suy nghĩ vi diệu gì vậy?
"Tiểu ca, qua đây."
Người sai vặt chỉ vào mình, Bùi Tuyên gọi hắn ta: "Đúng rồi, ngươi đó! Phiền ngươi vào báo với cô nương, nói ta đang chơi diều bên ngoài, mong nàng có lòng đến xem."
.
"Có lòng đến xem à?"
Người sai vặt đứng ở cửa Trầm Hương Viện, báo lại cho Bạch Cáp. Nàng ấy phất tay: "Ta hiểu rồi, ngươi đi đi."
Nàng ấy vội vã trở lại phòng, thuật nguyên lời Bùi lang quân cho Thôi Đề nghe. Mặt nàng mỉm cười: "Dìu ta ra ngoài xem thử."
Xem?
Một người mù, xem thế nào?
Bùi Tuyên nói rồi, lấy tấm lòng mà xem.
Lòng chính là mắt.
Ra đến cửa, Bạch Cáp ngửa đầu, chẳng tốn mấy sức đã nhìn thấy con diều sặc sỡ kia: "Cô nương, diều lớn thật đấy, phải dài bằng hai người, là một con hạc rất có linh khí, màu sắc cực kỳ đẹp!"
Nàng ấy dừng lại nhìn một lát rồi hỏi: "Cô nương, dùng tấm lòng nhìn là sao?"
Thôi Đề cười nàng ngô nghê: "Hắn đang muốn dùng con diều này để nói."
"Nói gì ạ?"
"Nói là nhớ ta, muốn gặp ta, muốn ở bên ta."
Khuôn mặt nhỏ của Bạch Cáp đỏ lên, hiểu ra thì nghiêng đầu trách móc: "Sao lang quân lại trêu người khác như vậy chứ!"
Thôi Đề cũng có ngờ vực tương tự.
Đúng đấy.
Không phải người này không yêu nàng à?
Vì sao lại nhớ nàng, muốn gặp nàng, muốn ở bên nàng?
Mỗi khi nàng tự thấy mình đã hiểu Bùi Tuyên, hành động của hắn lại trở nên bí hiểm, Thôi Đề ngẩng đầu lên, gió xuân đang phất phơ.
Bùi Tuyên thả diều bao lâu, nàng cũng đứng trong sân "nhìn" bấy lâu.
Vì tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết phức tạp trước tân hôn, hai người đều ăn ý thực hiện một cuộc gặp gỡ đầy thú vị!
"Lang quân!"
Thư đồng của Bùi Tuyên đến tìm: "Lang quân, trời tối rồi, phu nhân gọi ngài về dùng bữa."
"Đợi đã." Bùi Tuyên nắm ống dây, đột nhiên mở miệng: "Dao."
Thư đồng sửng sốt, lập tức lấy con dao nhỏ cắt giấy mình mang theo ra.
Dao cắt đứt dây, con diều rực rỡ, to lớn bay vào Thôi gia.
"Đây là diều ta tặng cho cô nương nhà các ngươi, có rõ chưa?"
Tên sai vặt bị ép thưởng thức con diều lớn nàng ấy đã thả cả canh giờ, cúi đầu khom lưng: "Cô gia yên tâm, chắc chắn diều sẽ được chuyển đến tay tiểu thư!"
Bùi Tuyên cảm thấy mỹ mãn, lại vì tiếng "cô gia" kia mà lòng như mở cờ.
Phần lớn sự thỏa mãn của nàng ấy đều được giấu trong lòng, nay nàng ấy như vậy, tâm trạng bộc lộ thôi đã đủ khiến thư đồng ê răng.
Ôi tình yêu, nó thật sự khiến lang quân nhà hắn ta ngu ngơ nhiều lần!
Thư đồng chỉ mong mồng Năm tháng Năm sẽ đến sớm, để thiếu phu nhân mau được đón vào, đỡ cho lang quân nhà mình mất hồn mất vía nữa!
"Cô nương, đây là Bùi lang quân sai người đưa tới."
Bạch Cáp đang cầm còn diều lớn đến lạ thường kia, càng xem càng muốn cười: "Sao trước kia nô không cảm thấy lang quân là người thú vị như vậy nhỉ? Xem ra, sau này cô nương theo hắn là có tương lai rồi!"
Con diều sặc sỡ được chế tác rất tinh xảo, Thôi Đề đưa tay sờ qua: "Hắn có lòng rồi."
Nàng tỉ mỉ hồi tưởng chuyện kiếp trước. Lúc đó, Bùi Tuyên cũng thích chơi diều, cũng thích lấy lòng nàng bằng mấy kỹ xảo người khác không nghĩ ra.
Bùi Tuyên là vị lang quân lý tưởng mà nữ tử Tây Kinh muốn được lấy làm chồng nhất.
Mà vị lang quân đó, lại sắp thuộc về nàng nữa.
Bùi Tuyên muốn gặp nàng, nàng cũng muốn gặp Bùi Tuyên, không phải dùng tay sờ, mà là thật sự được sáng mắt để nhìn thấy, nàng muốn xem thử phu quân tốt của mình trông thế nào mà mê đảo hàng nghìn nữ tử Tây Kinh!
Xem thử phong thái, đôi mắt sâu sắc, dịu dàng của hắn.
Ngày vừa mong, đêm đã mộng, tối đó, Thôi Đề lại mơ thấy tiên nhân cưỡi hạc đến, mở linh nhãn cho nàng.
Nàng quá muốn nhìn thấy hắn.
Quá muốn gặp vị phu quân hai kiếp của mình!
Ban ngày mơ màng, sáng vừa tỉnh mộng, Thôi Đề đã ngồi trên giường ngẩn ra. Nhưng nàng sẽ vĩnh viễn không được nhìn thấy Bùi Tuyên, nhìn thấy người thiếu niên rực rỡ nhất Đại Chiêu!
Nhận thức này khiến nàng rất khổ sở.
Vất vả sai rồi lại sửa không biết bao nhiêu lần, cuối cùng Thôi Đề cũng thêu xong túi hương.
Nó rất xấu, đầy nếp nhăn, dù chất vải được dùng tốt thì đường may cũng tán loạn, nếu đem ra ngoài thì nó không đáng cả một đồng.
"Thôi vậy."
Nàng đưa tay lên, toang vứt túi hương, nhưng bị Bạch Cáp ngăn lại: "Sao lại thôi ạ? Dù nó không đẹp, nhưng tốt xấu gì cũng là chân tình của cô nương, nếu lang quân thật sự là người tốt, sao ngài ấy có thể vì một đường thêu mà phủ nhận tấm lòng của cô nương?"
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.
Hôn kỳ càng sát, Bạch Cáp càng phát hiện cô nương trở nên tự chán ghét, thiếu tiến thủ.
Nàng ấy cất kỹ túi hương kia, tránh để tâm huyết phải làm biết bao lâu bị Thôi Đề hủy mất, rồi lại ngồi xổm xuống bảo: "Cô nương, người yêu của người sẽ không chê trách người thiết sót, sẽ chỉ đau lòng thay cho người thôi! Người nghe nô đi, hãy vui vẻ mà trở thành tân nương tử!"
Ngày Bốn tháng Năm, chưa đến một ngày nữa là nàng sẽ xuất giá.
Hai tay Thôi Đề ôm gối, đôi mắt phủ lụa trắng truyền đến một cơn nóng ẩm, nhưng nàng không quan tâm, chỉ mê man: "Bạch Bạch, ngươi nói xem, có khi nào ta sẽ sinh cho hắn một đứa bé bị mù không?"