Mục Long Sư

Chương 41: Lấy nhát kiếm làm ranh giới

Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

. . .

Lê Vân Tư giẫm lên thanh kiếm lướt qua rất nhanh, nàng bay lơ lửng trên đỉnh đầu của đám loạn quân, quan sát vô số người dân Vu Thổ ở phía dưới.

Rất nhiều người trong đám loạn quân Vu Thổ đều ngẩng đầu lên nhìn, họ nhìn thấy một nữ nhân đang giẫm lên kiếm bay trên trời, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nhất là những thủ lĩnh của đám loạn quân này, hơn phân nữa những thủ lĩnh ở đây đều là kẻ thống trị của chín thành trì ở Vu Thổ, bọn hắn đương nhiên có thể nhận ra được người đang đạp phi kiếm này!

Người này thế nhưng là vị Nữ Đế Hoàng trước kia của Vu Thổ, nàng thống trị vùng Vu Thổ suốt hơn một năm trời, trước khi nàng bị lật đổ, không ai là không e ngại thủ đoạn tàn nhẫn của nàng!

Lê Vân Tư bay lượn trên đầu đám quân bạo loạn, không lâu sau nàng bay đến vùng tam giác sơn cốc dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người.

Nàng từ từ hạ xuống, rồi chậm rãi giơ tay phải lên, từng sợi tơ nhỏ màu bạc xuất hiện trong không trung, sau đó nhanh chóng quấn quanh bàn tay của Lê Vân Tư...

Những sợi tơ màu bạc này đan vào nhau, trong phút chốc nó đã hóa thành một thanh kiếm trắng sáng như trăng sao.

Ánh sao trên bầu trời đêm vốn sáng rực rỡ, nhưng nó cũng phải ảm đạm phai màu khi mà Lê Vân Tư giơ thanh kiếm trắng như tuyết kia lên! !

"Đi! ! ! ! ! !"

Nàng chém một kiếm về phía cửa sơn cốc, bọn họ nhìn thấy kiếm quang màu bạc đó tựa như ngàn vạn ngôi sao hoa lệ phá tan màn đêm, đi theo đường kiếm của Lê Vân Tư, ánh sáng kia đánh thẳng vào cửa sơn cốc! !

Cho dù là loạn quân Vu Thổ, hay là tướng sĩ của Phi Điểu doanh, trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ kinh hãi, khó có thể tưởng tượng được một người phàm lại có sức mạnh đủ để phá hủy cả ngọn núi như vậy!

Những tảng đá ở hai bên sườn dốc liền vỡ tung rơi xuống, mặt đất cũng bị vỡ ra thành một vết nứt lớn!

Ngày thường thanh kiếm của bọn họ chỉ dùng để chém vỡ ngực của kẻ địch, hoặc là chém vào trên thân cây cối, nhưng còn đường kiếm của Lê Vân Tư là đánh vào cửa sơn cốc, chỗ này vốn đủ để cho cả ngàn người ra vào, nhưng hiện tại cả rãnh núi lại bị một kiếm chém ngang qua, đất đá nứt vỡ tán loạn! !

Vết kiếm đó như một đường rãnh trời, lướt ngang qua đám đại quân bạo loạn khiến mấy người đó nhìn thấy mà giật mình.

Hình như Lê Vân Tư cố ý làm ra như vậy, nàng không hướng lưỡi kiếm vào bất kỳ kẻ nào, thế nhưng dù cho một kiếm này khống gϊếŧ bất cứ một binh một tốt nào của đám quân bạo loạn, nhưng trong mắt bọn hắn, một kiếm này chẳng khác gì đã trực tiếp tàn sát ngàn vạn người!

"Lấy nhát kiếm này làm ranh giới, sống hay chết, do chính các ngươi lựa chọn." Giọng của Lê Vân Tư không hề lớn, nhưng lại có thể khiến cho mọi người ở trong và ngoài sơn cốc đều có thể nghe rõ lời nói của ràng!

Sau khi im lặng trong giây lát, đại quân bạo loạn mới bắt đầu xôn xao, đa số người dân ở Vu Thổ chỉ gặp qua binh lính cầm vũ khí trong tay, ngẫu nhiên có thể trông thấy một vài Long thú cường đại xuất hiện trên chiến trường, nhưng bọn họ chưa từng gặp qua người nào có thể xẻ đôi mặt đất chỉ bằng một thanh kiếm!

"Người nào bước qua ranh giới này, xem như là bạo quân, ta sẽ gϊếŧ chết hết tất cả cho dù người đó là vô tội."

"Phía bên ngoài ranh giới này, chính là dân chúng, là những con dân của Lê Vân Tư ta."

"Con dân của ta, mạng của các ngươi sẽ không còn do trời xanh quyết định nữa. Mà là do ta quyết định, ta sẽ giúp các ngươi vượt qua mùa đông này, để các ngươi sống sót."

Lời nói của Lê Vân Tư vang quanh quẩn bên trong tòa sơn cốc này, rồi lan truyền ra ngoài sơn cốc.

Tướng sĩ của Phi Điểu doanh càng cảm thấy khó hiểu hơn với hành vi của Lê Vân Tư!

Đám loạn quân này, không phải nên gϊếŧ chết hết sao?

Chẳng phải nên để bọn chúng biết được sự cường thịnh của Tổ Long thành, để bọn họ biết khó mà lui sao?

Vì sao bọn họ cũng được gọi là con dân?

"Nàng ta đang kéo dài thời gian, không nên tin nữ nhân này!!" Rất nhanh, một gã thủ lĩnh lưng hùm vai gấu trong đám loạn quân cất cao giọng nói.

"Nàng mạnh thế nào đi nữa thì cũng chỉ có một mình, trong tay nàng ta cũng chỉ là một thanh kiếm, đồng bào chúng ta gia nhập vào tạo thành đại quân đông như thế, nàng gϊếŧ không hết đâu, đừng quên chúng ta đã đồng tâm hiệp lực đánh hạ cứ điểm thành trì như thế nào, chỉ còn một chút nữa thôi, là chúng ta sẽ đánh tới bình nguyên Ly Xuyên, chúng ta sẽ chiếm được tất cả! !" Lập tức có người hét lớn, khích lệ tinh thần của tất cả mọi người.

"Chúng ta không có đường lui, chỉ có thể tiến lên!"

"Dù thần tiên có đứng trước mặt chúng ta, thì chúng ta cũng sẽ đánh hắn tan thành mây khói! !"

"Không sợ, không sợ, không sợ! ! !"

Trong bạo quân, mấy tên thủ lĩnh bắt đầu hò hét kêu gào, đồng thời không ngừng lặp đi lặp lại khẩu hiệu nâng cao nhiệt huyết cho mọi người.

Bọn họ không còn đường lui, bọn họ chỉ có thể tiến lên, Thần Minh cũng không thể bóp chết con đường mưu sinh của bọn họ! !

"Các ngươi hẳn đều nhận ra ta."

"Ta từng là người thống trị các ngươi, ta hỏi các ngươi…"

"Lúc ta tại vị, các ngươi có lương thực không?"

"Các ngươi có được quần áo ấm không?"

Giọng nói của Lê Vân Tư phát ra từ trên cao, trong tiếng ầm ĩ ồn ào ở nơi này cũng không thể lấn áp được lời nói của nàng, mỗi người ở đây đều có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Trong lúc nhất thời, đám đại quân bạo loạn liền trở nên xôn xao!

Mọi người ngước lên nhìn bầu trời đêm, trong bóng tối người đó đứng sừng sững trên trường kiếm màu bạc lấp lánh như ánh sao, quả thật bọn họ đều nhận ra người này, bởi vì trong mỗi một tòa thành trì ở Vu Thổ đều có thể nhìn thấy được pho tượng uy nghiêm của nàng!

Người thống trị ở Vu Thổ liên tục thay đổi, nhưng chỉ có Lê Vân Tư là có thể cai quản được chín thành trì Vu Thổ suốt một năm, trong một năm này, Vu Thổ cũng xem như ổn định được một chút, nhưng sự ổn định này lại hoàn toàn biến mất sau khi nàng bị lật đổ.

Chiến tranh không ngừng diễn ra, thổ phỉ hoành hành, thậm chí đến mùa thu còn gặp phải nạn hạn hán, nên đã đưa người dân vùng Vu Thổ vào con đường ngõ cụt. . .

"Đừng tin vào lời mê hoặc của nàng ta, xông qua tòa thành này, chúng ta sẽ chiếm được cơm no áo ấm, tài nguyên tiêu xài mãi không hết, chúng ta có thể thành lập thành bang thuộc về Vu Thổ chúng ta, chúng ta không cần phải làm nô ɭệ cho bọn họ! !" Gã thủ lĩnh của đám bạo quân lưng hùm vai gấu kia chợt gào thét lên.

Tên thủ lĩnh này luôn kích động tinh thần của người dân, để bọn họ tiếp tục duy trì chiến ý lúc ban đầu.

Bỗng dưng Lê Vân Tư đạp kiếm lao xuống, nhìn thấy bóng dáng nàng lao xuống tựa như một tia chớp màu trắng, nàng lướt qua giữa vô số bạo quân đang mặc quân giáp kia...

Những binh lính đó đều mở to hai mắt, chờ đến khi bọn họ phản ứng lại, thì vị thủ lĩnh có thân hình cường tráng của đám bạo quân kia đã phun ra một ngụm máu tươi!

Máu tươi nóng hổi bắn lên khuôn mặt của đám loạn quân đang đứng ở xung quanh, đám binh lính này đứng chết lặng, bọn hắn nhìn đầu của vị thủ lĩnh lăn từ trên cổ xuống, rồi lăn vào vũng bùn trên mặt đất! !

Chết rồi! !

Trong vạn quân, một trong những thủ lĩnh của bọn hắn đã chết như vậy, đám loạn quân ở đây đều hiểu rất rõ vị thủ lĩnh cường tráng này đã từng dùng sức mạnh của mình đánh nát bức tường phòng thủ ở cứ điểm, vốn dĩ hắn ta phải là một cổ máy gϊếŧ người trong chiến tranh, nhưng giờ phút này lại chết thảm dưới kiếm của Lê Vân Tư!

"Nhị thủ lĩnh chết rồi, nhị thủ lĩnh chết rồi."

"Nữ nhân này quá ác độc, chúng ta phải báo thù cho thủ lĩnh! ! !"

"Báo thù cho nhị thủ lĩnh! ! !"

Cái chết đó đã dẫn tới sự khủng hoảng trong lòng đám bạo quân, mà sự khủng hoảng này càng lúc càng lan rộng ra, rất nhanh trong đám người bạo loạn đã có người nổi điên giơ cao vũ khí lên, lao về phía Vinh Cốc thành!

Đám quân bạo loạn điên cuồng thét gào, càng lúc càng có nhiều người xông về phía Vinh Cốc thành, bọn họ không còn bận tâm gì nữa.

"Kẻ vượt qua kiếm giới, chết!" Giọng nói của Lê Vân Tư lại một lần nữa truyền vào trong tai của mỗi một người ở đây.

Chỉ là đám quân bạo loạn ở đằng trước vẫn đang điên cuồng xông về phía trước, những tiếng la thét phẫn nộ của toàn bộ đại quân đó có thể dễ dàng áp đảo mọi suy nghĩ!

. . .