Mục Long Sư

Chương 42: Nàng là độc nhất vô nhị

Dịch giả: BK

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Lúc này Lê Vân Tư vung tay lên, ra lệnh toàn bộ Phi Điểu Doanh giữa không trung bắt đầu chém gϊếŧ!

Chỉ trong lát sau, mấy trăm đầu Phi Điểu Ngụy Long đáp xuống, trên thân bọn chúng đều mang theo một cỗ khí thế sát phạt khát máu, sự dũng mãnh thiện chiến của Phi Điểu Ngụy Long quả nhiên danh bất hư truyền!

Trên không tàn sát xuống, thiết kỵ nghiền nát qua, chẳng khác gì gặt lúa cắt cỏ, máu nhuộm đầy đất, huyết nhục vương vãi khắp nơi, vô số bạo dân ngã xuống trong vũng máu! !

“Xông lên, xông lên, chúng ta không có đường lui!” Trong đám bạo dân vẫn còn có người phất cờ hò reo.

Phía trước máu không ngừng đổ xuống, tiếng kêu thảm liên tục vang lên không ngớt, nhưng vẫn có người không ngừng lao đầu về phía ranh giới kia, bọn họ xông đến gần vùng hồ trũng đã chỉ còn lại bãi nước cạn, phóng về phía Vinh Cốc Thành!

Một bóng đen hiện ra, lên lên xuống xuống, mỗi lần nó hạ xuống thấp đều sẽ cướp đi rất nhiều tính mạng của bạo dân, những tên bạo dân kia căn bản không kịp đặt chân vào Vinh Cốc Thành thì đã chết thảm dưới lưỡi đao sắc.

Máu tuôn ra như suối, từng chút từng chút thấm đẫm mặt đất, từng dòng tụ lại chảy vào trong dòng suối, vô số thi thế chết lăn xuống suối, mặc cho máu chảy đầy trời, cho dù trong màn đêm không nhìn rõ, nhưng hết thảy vẫn không khỏi khiến người ta giật mình!

Phó tướng lông mày rậm kia đang cưỡi một con Dực Long.

Dực Long này mạnh mẽ vỗ cánh, hất tung những Bạo dân kia lên cao, cùng lúc đó, trường đao trong tay vị phó tướng kia quét qua, đem bọn họ một đường gϊếŧ sạch!

Chỉ trong chốc lát, phó tướng lông mày rậm này đã một mạch gϊếŧ mấy chục người.

Gϊếŧ đến đỏ cả mắt, hắn không nhịn được gầm lớn, mắt thấy một đám bạo dân đang bỏ trốn, hắn liền thúc Dục Long đuổi theo.

Trường đao giương lên, ngay lúc vị phó tướng này muốn gϊếŧ sạch đám người kia, một đạo kiếm ảnh vụt qua, đánh bay trường đao của hắn xuống, ngay cả Dực Long kia cũng bị luồng kiếm ảnh bất ngờ này kinh động, sợ hãi cuống quít suýt chút ngã xuống đất.

“Những kẻ chưa vượt qua kiếm giới, chính là con dân của ta!” Giọng nói của Lê Vân Tư từ trên cao truyền đến.

Tên phó tướng lông mày dài ngẩn người, tuy trong lòng còn có chút khúc mắc không hiểu, nhưng hắn lại không dám đuổi quá địa phận kiếm giới.

Phi Điểu doanh có sức chiến đấu cường đại vô song, mấy ngàn bạo dân căn bản không có sức chống lại bọn họ, bước qua kiếm giới thì chỉ có nước chết.

Đống thi thể chất đầy hồ trũng, trên đồng ruộng cũng ngập tràn thi cốt, Lê Vân Tư lạnh lùng nhìn bao qua, chỉ cần dám vọng động đều bị nàng hạ lệnh gϊếŧ thẳng tay!

“Lui xuống, lui xuống có thể sống!”

“Đừng gϊếŧ ta, ta không muốn chết …”

Lời nói của Lê Vân Tư không phải chỉ nói cho vị phó tướng lông mày rậm nghe, những tên bạo dân đang giãy dụa trong vũng máu kia cũng nghe thấy, khi nhận ra sự cách biệt tuyệt đối về thực lực, bọn hắn sẽ tự động lùi lại, bởi vì không có ai không quý trọng mạng sống của mình …

Quả nhiên, chỉ cần lùi ra sau kiếm giới, Phi Điểu doanh sẽ tuyệt đối không truy kích, bọn họ vẫn chưa tỉnh hồn, cảm giác như vừa dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan.

Con người ta khi xông pha chiến đấu, nhất thời sẽ bị huyết tính làm đầu óc choáng váng, đúng là sẽ trở nên liều mạng, nhưng chứng kiến từng người từng người bên cạnh ngã xuống, nỗi sợ cùng với du͙© vọиɠ cầu sinh sẽ thức tỉnh bọn họ.

“Trương Thác.” Lê Vân Tư mở miệng, gọi tên một vị thủ lĩnh của đám bạo quân

Trong đại quân bạo loạn, một tên thủ lĩnh trông cực kỳ tiều tụy, sắc mặt hắn vô cùng phức tạp.

Hắn ngửa đầu nhìn Lê Vân Tư tựa như nữ thần đang đứng trên cao, lại trầm ngâm không biết có nên trả lời hay không.

“Nói với bọn họ, bỏ binh khí xuống, ta có thể giúp các ngươi sống qua mùa đông này, nhưng nếu dám cả gan làm loạn, tuyệt đối không còn mạng sống qua đêm nay!” Lê Vân Tư nói ra.

“Bản thân ta tin nữ quân đại nhân, nhưng ta làm sao có ăn nói được với các huynh đệ từng vào sinh ra tử với ta chứ, bây giờ ngài đang đại biểu cho Tổ Long thành, đã không còn là thành chủ năm xưa của chúng ta nữa. Mà phía sau ta còn có hàng ngàn, hàng vạn bách tính đồng bào, bọn họ không có lương thực, không có nổi một kiện áo bông mà mặc.

Nữ quân nếu thực lòng thương hại con dân Vu Thổ, cầu xin ngài hãy tha cho chúng ta một con đường sống, cho dù chúng ta chết đói, chết cóng cũng đảm bảo tuyệt đối không mạo phạm đến một tấc đất, một tòa thành mà nữ quân quản lý.” Tên thủ lĩnh tên gọi Trương Thác kia mắt đầy thê lương nói.

“Đây chính là đường sống mà ta đã hứa đưa cho các ngươi.” Lê Vân Tư đưa tay trái ra nói.

Đột nhiên nàng dùng tay trái cầm kiếm, rồi tiếp tục đặt lên lòng bàn tay cắt một nhát!

Máu tươi tràn ra, dọc theo thanh kiếm bạc lăn xuống, đồng thời dọc theo lòng bàn tay nàng.

“Đây là lời hứa gì? ?” Trương Thác cao giọng nói.

Máu nàng sền sệt, một giọt lớn xâu thành một màu đỏ tía, sau đó lăn xuống mặt đất.

Lê Vân Tư dứt khoát hất tay, mặc cho máu không ngừng vãi ra…

“Ta đã chuẩn bị đầy đủ lương thực cùng quần áo, tất cả đều đang trên đường đem đến, đầy đủ cho các ngươi sống qua mùa đông.”

“Lấy máu chứng giám, nếu trước khi máu cạn mà lương thực vẫn chưa chuyển đến, Lê Vân Tư liền lấy mạng tế cho các ngươi.”

Đại thủ lĩnh bạo quân Trương Thác nhất thời ngây người, không nói nên lời.

Tướng lĩnh Phi Điểu Doanh cũng chấn kinh, bọn họ hoàn toàn không hiểu nổi tại sao Lê Vân Tư lại phải làm như vậy, rõ ràng bọn họ thừa sức gϊếŧ sạch đám ác ôn này đến không còn mảnh giáp!

“Nếu cầm cuốc có thể sống, chúng ta cần gì phải xách binh khí lên chứ?” Trương Thác mở miệng nói.

Lời nói Trương Thác đã đủ thể hiện rõ sự tuyệt vọng và bất đắc dĩ của toàn bộ Vu Thổ.

Hắn quay đầu thoáng nhìn lại sau lưng, đám bạo dân không còn đường lui đang tụ lại nơi này, đa số bọn họ đều đã chết lặng, bọn họ bị thế đạo tàn khốc giày vò đến mức mất cả tư cách suy nghĩ như người bình thường, chỉ còn có thể dựa vào bản năng mà sinh tồn.

Còn nữa, lúc này thì chỉ thấy đa số là nam nhân …

Nhưng đến mùa đông, đội ngũ này sẽ còn có xuất hiện cả phụ nữ và người già.

Chờ khi mùa đông giá rét kéo tới, đến cả hài tử cũng sẽ xuất hiện, thân hình gầy yêu của bọn chúng cũng sẽ có mặt ở chiến trường, vốn là những đứa bé ngây thơ, chất phác rồi cũng sẽ chết lặng, cũng sẽ bị sự cơ hàn tra tấn, cưỡng ép trở thành dã thú điên loạn!

Hận trời bất công?

Hay hận thế đạo này vô tình?

Trương Thác ngẩng đầu, nhìn xem thân ảnh tuyệt ngạo kia.

Máu của nàng không ngừng chảy, vết thương này vẫn còn hở, không dùng dược liệu bôi lên thì sẽ không bao giờ cầm máu được.

Bách tính Vu Thổ đều nhận ra nàng, chỉ cần bước vào bất kỳ thành nào trong chín thành ở Vu Thổ đều có thể thấy một pho tượng sừng sững đứng ngay giữa trung ương, thánh khiết cao ngạo, đa số mọi người trông thấy bức tượng của nàng đều cho rằng nàng là tuyệt mỹ vô song, nhưng nàng lại không coi mình là biểu tượng của sắc đẹp…

Bây giờ bọn họ được gặp bản tôn của pho tượng kia, là nàng bằng xương bằng thịt.

"Phi Điểu doanh, lui về Vinh Cốc thành." Lê Vân Tư ra lệnh.

"Nữ quân."

"Lui ra!" Lê Vân Tư cả giận nói.

Quân lệnh như sơn, hai vị phó tướng không dám chậm trễ.

“Lui!”

“Lui!”

Phi Điểu doanh xếp hàng nghiêm chỉnh, theo hai vị phó tướng cưỡi phi long bay về Vinh Cốc Thành, từng đạo thân ảnh nhanh chóng vượt qua hồ trũng, đi vào Vinh Cốc Thành.

Trong lúc nhất thời, trên toàn bộ hạp đạo chỉ còn lại một mình Lê Vân Tư đứng giữa không trung.

Trước mặt nàng là hàng ngàn hàng vạn bạo quân, là một đám con dân đói khổ bị trời cao vứt bỏ.

Mà phía sau nàng lại không một binh một tốt.

Từng giọt lại từng giọt máu lớn lăn xuống, phảng phất phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.

Không còn ai bước đến kiếm giới nữa, đôi mắt tê dại của mọi người dường như cuối cùng cũng có chút ánh sáng, bọn họ nhìn chằm chằm vào người nữ tử trước mặt này, lặng nhìn sinh mệnh nàng đang chầm chậm trôi qua theo thời gian…





"Chúng ta đều là phàm nhân, nữ quân mới chính là Thần Linh!" Thành lâu chỗ, Trịnh Du không kiềm được, sợ hãi thán phục kêu lên một tiếng.

Nữ quân đến, vốn cho rằng có quân quyền trong tay, nàng sẽ thẳng tay đại sát tứ phương, đem tai họa ngầm trước giờ lượn lờ đe dọa quanh Tổ Long thành triệt để trừ khử.

Nhưng Trịnh Du triệt để sai lầm!

Một bên, Chúc Minh Lãng ánh mắt gần như không rời khỏi người Lê Vân Tư, lặng nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, lặng nhìn bàn tay nhỏ máu kia …

Giờ khắc này, Chúc Minh Lãng chợt nhớ đến một việc vô cùng quan trọng.

Tấm chuộc thư cắt nhường trong tay Dương Tú …

Lê Vân Tư viết phía trên đó căn bản không phải tên bất kỳ tòa thành nào, không phải Lăng Tiêu Thành hay bất kỳ một tòa thành màu mỡ nào cả!

Là lương thực và quần áo!

Là thứ có thể cứu tế toàn bộ Vu Thổ.

Là lương thực cùng quần áo có thể khiến những bách tính không có sinh lộ này an toàn sống sót qua mùa đông!

Hạ xuống lệnh gϊếŧ chóc, gϊếŧ sạch những ai dám cả gan bước qua kiếm giới, một khắc này Lê Vân Tư trông thực sự thiết huyết lãnh khốc!

Nhưng cắt tay rỉ máu, là Lê Vân Tư vì con dân Vinh Cốc Thành và bách tính Vu Thổ tìm một con đường sinh tồn, nàng như nữ thần giáng thế, không muốn chứng kiến sinh linh đồ thán.

Đó là lý do tại sao mình không thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng qua ánh mắt thanh tịnh ấy, thậm chí nàng còn hơn thế, nàng là độc nhất vô nhị!

. . .