Dich giả: Quăn Quăn
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Đêm, màn trời một màu đen đặc.
Trên bầu trời giăng đầy những chấm nhỏ như lưu ly, dọc theo hướng đông hóa thành dải Ngân Hà lãng mạn, một mực trải trải dài đến tinh không vô tận.
Sao trời chậm rãi xê dịch, không biết sau nhiều năm nữa chúng sẽ ở chốn nào trong biển tinh không vô tận này, nhưng trên đầu vùng đất này ánh sao luôn sáng chói, trong tương lai chắc chắn sẽ có những vì sao theo dòng chảy năm tháng tiến đến vùng trời này. . .
Ngay lúc này Chúc Minh Lãng đặt mình vào trong tinh hà.
Chỉ là trên tinh lộ, một dáng người đạp kiếm bay tới làm Chúc Minh Lãng quên mất tinh không trên đỉnh đầu có bao nhiêu loá mắt, dường như tất cả ánh sáng chẳng qua là vật làm nền cho nàng!
Lê Vân Tư vốn đã đẹp như tiên nữ, giờ phút này nàng ngự kiếm đạp không giống như tiên tử trốn sâu trong Quảng Hàn Cung truyền thuyết. . .
Quả nhiên nàng là một Thần Phàm giả.
Tia kiếm chính là năng lực thần phàm hóa vật của nàng!
Cũng khó trách nàng vẫn luôn có xưng hào Nữ Võ Thần!
Năng lực ngự kiếm phi hành này phân rõ giới hạn với phàm nhân, thậm chí còn làm nhiều Mục Long sư hâm mộ không thôi!
Một thành bang, có lẽ có thể nhìn thấy rất nhiều Mục Long sư, nhưng Thần Phàm giả lại cực kì thưa thớt, trên cơ bản không có khả năng dựa vào tu luyện chăm chỉ mà thành, đại đa số là một loại truyền thừa do các vị thần cổ lão ban cho, mà phải là loại thể chất vô cùng đặc biệt mới có được.
Thần Phàm giả có sức mạnh vượt trội hơn hẳn cực hạn của nhân loại, giống như một vài sinh vật mạnh mẽ cũng có thể sử dụng năng lực siêu phàm.
Chỉ tiếc Thần Phàm giả cũng không có nhiều ưu việt hơn những Mục Long sư cường đại chân chính.
Có những Thần Phàm giả thậm chí không chống đỡ nổi bầy rồng của Mục Long tôn giả vây công.
Mà Thần Phàm giả lại không có Linh Vực, bọn họ không có cách nào nuôi rồng.
Phía trước, xuất hiện rất nhiều bóng đen, bọn họ giống như chim nhạn di trú xếp thành một hàng bay về phía nam, tiến thẳng về phía đông cương thổ.
Phi kiếm Ngân Ti của Lê Vân Tư rõ ràng nhanh hơn rất nhiều những người đang phi hành trong đêm, nàng nhẹ nhàng đạp phi kiếm, phi kiếm màu bạc dưới chân Chúc Minh Lãng và Lê Vân Tư tăng nhanh tốc độ, đuổi kịp những bóng đen phía trước.
Đang bay nhanh giữa trời đêm chính là Phi Điểu doanh, tinh nhuệ của Tổ Long thành bang, bọn họ đang bay về phía Vinh Cốc Thành.
Một đoàn phi điểu ngụy long hiện ra, bọn chúng vỗ cánh rất chỉnh tề, hình thành khí lưu to lớn đem toàn đội ngũ phi điểu ngụy long bao phủ lại, ở trong dàn khí lưu tuần hoàn này, dù có một vài con phi điểu ngụy long thể lực không chống đỡ nổi, cũng có thể nương tựa theo khí lưu từ cánh chim tiến hành lướt đi, quá trình lướt đi này cũng sẽ không để bọn chúng thoát ly đội ngũ.
Tốc độ bay của Phi Điểu doanh rất nhanh, chắc hẳn không phí nhiều thời gian sẽ đến Vinh Cốc Thành, lấy tình trạng hiện tại của Vinh Cốc Thành mà nói, thành chủ Trịnh Du hẳn có thể kéo dài đến khi đội ngũ này chạy tới.
"Là nữ quân!"
Các tướng sĩ bay cuối cùng của đội ngũ thấy được Lê Vân Tư và Chúc Minh Lãng cầm kiếm đến, nhao nhao kinh ngạc.
Uy danh của Lê Vân Tư bọn họ đều đã nghe nói, ngẫu nhiên ở trong quân đội cũng bắt gặp thân ảnh của nàng, nhưng đạp kiếm phi hành tựa tiên nhân giống như vậy lại là lần đầu tiên chính mắt thấy!
"Lư tướng quân." Lê Vân Tư xuyên qua đại đội Phi Điểu doanh, ngăn cản chủ tướng suất lĩnh Phi Điểu doanh.
"Nữ quân, có chuyện gì?" Lư tướng quân nghi ngờ hỏi.
"Ngươi mang một nửa tướng sĩ về Tổ Long Thành, một nửa tướng sĩ theo ta đi Vinh Cốc Thành." Lê Vân Tư nói.
Lư tướng quân đang định chất vấn, Lê Vân Tư đã đem lệnh bài biểu thị cho quân quyền vứt cho vị thống tướng đang cưỡi Dực Long này.
Tiếp nhận lệnh bài quân quyền, Lư tướng quân sa vào trầm tư, một lúc lâu sau mới đem lệnh bài giao trả lại cho Lê Vân Tư, mở miệng hỏi: "Tình hình chiến đấu phía Tây sao rồi?"
"Về đến nội thành, ngươi sẽ biết, mau chóng chuẩn bị đủ những vật ta cần mang tới tiền tuyến." Lê Vân Tư không tiếp tục nhiều lời cùng vị tướng quân này nữa.
Tướng quân Phi Điểu doanh hành lễ, phân phó hai tên phó tướng dưới quyền nghe theo Lê Vân Tư an bài.
Hai vị phó tướng cảm thấy rất hoang mang.
Phi Điểu doanh bị chia ra một nửa, một nửa này mặc dù cũng mạnh mẽ không biết sợ, nhưng mà chỉ còn lại một nửa quân lực, muốn xung phong liều chết với mấy vạn bạo loạn đại quân Vu Thổ thì có chút bí quá hóa liều a!
Lê Vân Tư thống quân, nàng vẫn đạp kiếm phi hành như trước, lúc này một vị phó tướng thấp giọng nói gì đó, Lê Vân Tư quay người xuất kiếm, đem lỗ tai tên phó tướng này cắt xuống.
Phó tướng kia vừa sợ lại vừa giận, nhưng cũng không dám có hành động gì, chỉ có thể dùng tay che một tai đang chảy máu.
"Quản tốt thủ hạ của ngươi, nếu lại có người nghị luận, rơi xuống cũng không phải là lỗ tai!" Lê Vân Tư như một tòa băng sơn, khí chất băng lãnh mạnh mẽ của nàng làm người e ngại!
Vị tiểu tướng kia không dám nói nhiều nửa câu, lui xuống. Mà đội ngũ rất dài phía sau chính mắt thấy thống binh của họ bị cắt đứt lỗ tai, vội vàng yên tĩnh trở lại!
Rất nhanh, Phi Điểu doanh duy trì đội ngũ chỉnh tề bay về phía đông, bầu không khí cũng không còn tùy ý giống như trước nữa.
. . .
Hai dãy núi nguy nga giao nhau tại phía cuối bình nguyên Ly Xuyên, ngăn cách Vu Thổ và cương thổ Tổ Long thành bang, cứ điểm Đông Húc sừng sững ở chân núi phía đông, Vinh Cốc Thành thì ở phía tây, cách nhau khoảng năm mươi dặm.
Trèo đèo lội suối không phải phương án hay, vách núi dốc đứng, căn bản không tiện hành quân, muốn chân chính tiến vào bình nguyên Ly Xuyên, nhất định phải đi qua Vinh Cốc Thành.
Nhưng cứ điểm có tường đá cao lớn cũng không ngăn cản được quân bạo loạn đông đến hàng vạn, Vinh Cốc Thành nho nhỏ này có thể chèo chống được bao lâu?
Đại quân bạo loạn liên miên bất tuyệt, giờ phút này bọn họ lại đang bị ngăn ở giữa cứ điểm thành Đông Húc và Vinh Cốc Thành, bọn họ giống như một đám dã thú đói khát, khí thế khó mà ngăn cản, một trận lũ quét đẩy lui bước tiến của bọn họ, bọn họ sẽ đem tất cả phẫn nộ phát tiết trên người cư dân Vinh Cốc thành, uống máu ăn thịt chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Đại quân Phi Điểu doanh xoay quanh trên không, đối mặt loại tình huống trước mắt này bọn họ cũng cảm thấy mấy phần không thể tưởng tượng nổi.
Quân đoàn bạo loạn khổng lồ đông nghịt chiếm cứ ngoài cốc, ngay cả bọn họ đều là những tướng sĩ dũng mãnh thân kinh bách chiến cũng cảm thấy e ngại mấy phần, nhưng không ngờ toà thành cổ yếu ớt kia, lại vẫn còn sừng sững không ngã.
Đã tới tình huống nguy cấp nhất, những vẫn ương ngạnh chống cự, không có tường thành cao lớn, càng không có tinh lương chiến sĩ, chỉ dựa vào một mảnh hồ trũng cùng một ngàn cung thủ chiếm cứ trên cao vậy mà lại có thể ngăn được bước tiến của quân địch!
Nếu không tận mắt nhìn thấy, bọn họ sẽ không tin tưởng, Vinh Cốc Thành có thể chặn đứng đại quân bạo loạn, còn kéo dài đợi đến khi viện quân tới!
"Kỳ tích a! !"
"Đây là trời phù hộ Tổ Long thành bang chúng ta, quả nhiên các thần minh đều đã vứt bỏ đám dân đen không có tư cách bước vào bình nguyên Ly Xuyên!" Vị phó tướng lỗ tai đã ngừng chảy máu nói.
"Nữ quân, xin cho thuộc hạ suất lĩnh trăm người, từ phía trên không hồ nước gϊếŧ vào, đem đám bạo dân kia tiêu diệt." Một vị phó tướng lông mày rậm đứng ra nói.
Phi điểu ngụy long đối với những binh lính bình thường là mãnh cầm, đám bạo dân kia có không ít người đang bị kẹt ở giữa con đường chật hẹp kia, nếu như lúc này trực tiếp lao vào giao tranh, bọn chúng sẽ chẳng khác gì đám gà con chờ bị hùng ưng làm thịt cả!
"Thuộc hạ lấy công chuộc tội, xin lãnh quân gϊếŧ địch!" Vị phó tướng còn nửa bên tai nói.
Lê Vân Tư cũng không vội ra lệnh, nàng giẫm lên ngân sắc phi kiếm, quan sát toàn bộ tình thế.
"Nữ quân, mau chóng ra lệnh đi, đợi vùng nước đọng ngoài cốc trôi hết, những bạo quân này sẽ xâm nhập vào Vinh Cốc Thành, cho dù chúng ta giết nhanh, cuối cùng cũng không cách nào bảo hộ hết tất cả bọn chúng." phó tướng có bộ mi dài nói.
"Ở trên không trung chờ lệnh." Lê Vân Tư nói.
"Bọn chúng sẽ rất nhanh vượt qua hồ này!"
"Chờ lệnh!" Lê Vân Tư lặp lại một lần.
Lòng hai vị phó tướng nóng như lửa đốt, nhưng cũng chỉ có thể cung kính vâng mệnh.
"Minh Lãng, ngươi vào trong Vinh Cốc Thành, trấn an dân chúng." Lê Vân Tư nói với Chúc Minh Lãng.
"Ta kỳ thật. . ." Chúc Minh Lãng còn muốn nói cái gì, kết quả phi kiếm màu bạc dưới chân đột nhiên tăng tốc, trực tiếp bay về phía Vinh Cốc Thành.
Thành lâu Vinh Cốc Thành, thành chủ Trịnh Du há to miệng, nhìn Chúc Minh Lãng bị ép ngự kiếm phi hành, thấy Chúc Minh Lãng trọng tâm bất ổn lung la lung lay nhảy xuống khỏi phi kiếm.
"Chúc. . . Chúc huynh? ?" Trịnh Du bước nhanh về phía trước, xác nhận lại lần nữa người này chính là vị học viên Thuần Long học viện kia, trên khuôn mặt mỏi mệt lộ vẻ vui mừng nói, "Không ngờ Chúc huynh đã mang viện quân đến đây, Trịnh mỗ thay mặt tất cả con dân Vinh Cốc Thành khấu tạ!"
Trịnh Du cẩn trọng hành lễ, làm Chúc Minh Lãng có chút hổ thẹn, vội vội vàng vàng đem hắn đỡ dậy.
"Con dân Vinh Cốc Thành còn sống sót là nhờ ngươi thủ hộ. Ta chỉ là người báo tin, người đứng xem thôi." Chúc Minh Lãng nói.
"Ngự kiếm phi hành, vị kia thật sự là nữ quân?" Trịnh Du chiêm ngưỡng nói.
"Phải."
"Chúc huynh quen biết nữ quân sao?" Trịnh Du hỏi.
"À! Sơ sơ thôi." Chúc Minh Lãng cảm thấy vấn đề này có chút nhạy cảm.
"Phi Điểu doanh xuất hiện tại phía đông, đại sự không ổn rồi!" Trịnh Du không vì viện quân tới mà mừng rỡ, ngược lại thở dài một tiếng.
"Vì sao?" Chúc Minh Lãng chưa hiểu được nguyên nhân Trịnh Du lo lắng.
"Ta thật quá ngu dốt, không để ý đến tình thế của Tổ Long thành bang lúc này. Ngày cứ điểm phía Đông bị công phá, cũng là lúc Lăng Tiêu thành bang tiến công quy mô lớn về phía Tây cương thổ chúng ta, quân tinh nhuệ Phi Điểu doanh dưới trướng Tổ Long thành bang đi tới phía đông dẹp yên bạo loạn, thành trì phía Tây của chúng ta sợ là đã bị công chiếm toàn bộ, giữ vững Vinh Cốc Thành, lại mất đi đại cục! !" Lòng Trịnh Du tràn đầy tự trách.
Dân Vinh Cốc Thành là dân, dân chúng bốn thành phía Tây cũng là dân, lấy mức độ tàn bạo của Lăng Tiêu thành bang, sợ là sẽ không có nửa điểm nhân từ với dân chúng mấy thành phía Tây!
Chúc Minh Lãng không hiểu nhiều về tình thế Tổ Long thành bang, nhưng nghe Trịnh Du phân tích một phen, lập tức hiểu rõ hành vi của La Hiếu.
La Hiếu sợ là đã cấu kết với Lăng Tiêu thành bang, cứ điểm thành Đông Húc vừa vỡ, hắn lập tức báo với Lăng Tiêu thành bang, sau đó chặn gϊếŧ tất cả người mang tin tức, để Tổ Long thành bang nhận chiến báo trễ, để cho hai đầu lãnh thổ của Tổ Long thành bang đều thụ địch!
Tâm địa thật ác độc!!
"Dù hiện tại biết được chuyện này cũng vô dụng, nhưng vẫn xin phiền Chúc huynh báo lại với nữ quân." Trịnh Du nói.
"Trịnh huynh không cần lo lắng, Lăng Tiêu thành bang dám gây hấn với chúng ta chỉ là tự rước lấy nhục, tướng phe địch đã bị bắt, lúc ta rời khỏi nghị sự đại điện, sứ giả Lăng Tiêu thành bang còn đang quỳ viết yêu sách cắt nhường lãnh thổ, hơn nữa tên thành trì còn là do nữ quân tự tay viết." Chúc Minh Lãng nói.
"Thật chứ? ?" Trịnh Du kinh ngạc hỏi.
"Là thật."
. . .