Dịch giả: Quăn Quăn
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Nam nhân luôn ưa thích thảo luận chuyện chiến tranh.
Vừa nhắc tới chiến tranh thì nhất định liên quan đến bạo loạn Vu Thổ ở gần các thành bang này nhất.
Vừa nhắc tới Vu Thổ thì tất có Vĩnh thành, nhắc tới Vĩnh thành nhất định sẽ có nữ quân Lê Vân Tư, chuyện sau đó nói tới là không thể ngăn cản.
Một người quá mức loá mắt, trí, dũng, sắc vẹn toàn, chiếu sáng toàn bộ cương thổ Tổ Long thành bang, lại ở trong quá trình bình định Vu Thổ phát sinh ra chuyện như vậy.
"Danh tiếng đã bị bôi đen thì sẽ khó mà lập uy, không có uy sẽ không có cách nào thống lĩnh quân đội, Nữ Võ Thần của Tổ Long thành bang cứ như vậy bị một tên nạn dân kéo xuống thần đàn, aizzz." Một nam tử thanh tú tay cầm quyển sách phát ra một tiếng than thở, lắc đầu nhìn đám thiếu niên học viên ô ngôn uế ngữ.
Nam Linh Sa thấy người trong thư các càng ngày càng nhiều, hung hăng trợn mắt nhìn Chúc Minh Lãng, bộ dáng "Tạm thời tha cho ngươi một mạng".
Che giấu dung nhan, mọi người sẽ chỉ cho rằng nàng là một vị mỹ nhân.
Đại khái cũng không có nhiều người từng gặp qua Lê Vân Tư, nếu không phải như vậy, màng che mặt mỏng manh này làm sao có thể giấu được ánh mắt của mọi người xung quanh, Nam Linh Sa có dung mạo giống hệt Lê Vân Tư, do đó cũng chỉ có thể trốn ở trong nhà.
Đưa mắt nhìn Nam Linh Sa rời đi, Chúc Minh Lãng bắt đầu suy tư.
Nàng tựa hồ cũng ở Thuần Long học viện, về sau mình phải làm sao chung sống hòa bình với cô em vợ này đây.
Nói thật, nói chuyện với nhau ở khoảng cách gần như vậy, tim Chúc Minh Lãng vẫn hơi chút đập rộn lên, các nàng thật quá giống nhau, dù đến tận bây giờ Chúc Minh Lãng cũng hoài nghi có phải chính Lê Vân Tư mượn tên muội muội đến xò xét mình hay không.
Nhưng nữ quân điện hạ hẳn là sẽ không làm ra chuyện ngây thơ như vậy đi.
Ai, thấy được muội muội sinh đôi của nàng, kỳ thật cũng không khác gì nhìn thấy tiên tử xinh đẹp Lê Vân Tư đứng ở trước mặt mình, đúng là hơi nhớ nàng.
"Lê Vân Tư đến tột cùng là người như thế nào, nàng không gϊếŧ ta cho hả giận, đúng như Nam Linh Sa nói sao?"
Chúc Minh Lãng không cách nào xem thấu ý nghĩ của Lê Vân Tư, nàng che giấu nội tâm quá sâu.
Nhưng bất kể thế nào, vận mệnh đã muốn trêu cợt hai người bọn họ, xác thực không nên do một mình nàng phải chịu đựng, nàng dù uy chấn tứ phương thế nào, cũng có một mặt nhu nhược, mềm yếu.
Mặc kệ nữ quân Lê Vân Tư có muốn mình chịu trách nhiệm cho chuyện này hay không, bản thân mình vẫn phải cố gắng trở thành Mục Long Sư thật nhanh mới được.
Nếu như thật sự có tình, mình cũng không thể rơi sau lưng nàng mãi vậy được.
Hắn có đủ năng lực gánh vác trách nhiệm này!
. . .
Năng lực Mục Long sư có được cũng không nhiều, Mục Long sư không có rồng kỳ thật so với những tướng sĩ phổ thông kia cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu.
Rồng, đây mới chính là mấu chốt sức mạnh của Mục Long sư.
Tốc độ phát triển của Bạch Khởi rất nhanh chóng, đại khái đến cuối thu, nó sẽ tiến giai đến trưởng thành kỳ, sẽ hóa thành một con Chân Long, chí ít có được thực lực Long Tử cấp.
Nhưng như vậy còn chưa đủ.
Lưu Kim Hỏa Long của La Hiếu chính là tồn tại Long Tướng cấp, mà hắn ở trước mặt chủ nhân Lê gia cũng vẫn phải kinh sợ.
Tổ Long thành này có rồng cấp bậc Long Quân hay không cũng khó mà nói được, nhưng Long Chủ cấp khẳng định có một vài con.
"Trước xác định mục tiêu nhỏ, bước vào cấp bậc Long Chủ!" Chúc Minh Lãng vừa đi ra khỏi thư các, vừa tự nói với mình.
Giờ phút này người ra vào thư các không phải ít, bọn họ nhao nhao quăng tới ánh mắt khác thường.
"Lại một kẻ nuôi rồng nhập ma."
"Chọn rồng như đang chơi đỏ đen vậy, người táng gia bại sản chỗ nào cũng có, chỉ mong vị bạn học này đừng đến mấy chỗ lầu cao nguy hiểm suy tư nhân sinh. . ."
Nếu vì cân nhắc lâu dài mà nói, nghèo như vậy là không được.
Trên thực tế ngoại trừ trồng dâu nuôi tằm, Chúc Minh Lãng còn có một cái tay nghề gia truyền để kiếm sống, đúc khải!
Khải, đối với người bình thường mà nói là nội giáp, đối với quyền quý mà nói là vật dụng cần thiết nhất trong chiến tranh, đối với rồng mà nói càng là công cụ bảo hộ cường đại lúc chém gϊếŧ.
Giống loại sinh vật như tiểu ngạc linh thể trạng vốn đã có ưu thế, nếu có thể vũ trang cho nó một bộ trọng khải, cú Trọng Ngạc Giác Kích hoa lệ lúc trước sẽ phát ra lực lượng càng mạnh hơn, tuyệt đối có thể nhẹ nhõm xuyên phá phần bụng Bạo Niêm, một mình nó cũng có thể chiến thắng, hoàn thành đánh gϊếŧ.
Long khải vô cùng đắt, tuyệt đại đa số Mục Long sư vì nuôi rồng đã phải hao phí rất nhiều tài lực, do vậy số người có thể trang bị khải giáp cho rồng rất ít.
Nhưng nếu muốn trở thành Mục Long sư ưu tú, long khải là vật không thể thiếu.
Thứ này không chỉ có thể tăng cường thực lực, mà còn có thể bảo vệ tính mạng long sủng vào thời điểm then chốt.
Rèn đúc cũng là một món nghề gia truyền của Chúc Minh Lãng, những bí quyết kia đến bây giờ đều ở trong đầu hắn chưa từng quên, làm nam nhi nhà họ Chúc, mà còn phải bỏ tiền đi mua khải giáp cho Long sủng thì thật sự là quá mất mặt liệt tổ liệt tông!
Phải tự mình đúc ra mới được.
Hơn nữa còn có thể dựa vào cái nghề này để kiếm chút vàng bạc.
Thuần Long học viện cũng không có cửa hàng rèn đúc, Phượng Đê trấn tựa hồ cũng không có phường rèn đúc nào ra dáng, đành đi đến con đường phồn hoa nhất của Tổ Long thành bang vậy.
Sáng sớm đi qua, nửa đêm trở về, trước mắt cứ đúc một ít khải y cho quý tộc, tích đủ tài liệu, cũng đợi kỹ năng rèn đúc thành thục một chút, sau đó lại chế tạo riêng cho tiểu Ngạc Linh một bộ trọng khải mới được!
. . .
Dựa theo quy hoạch, hắn sáng sớm đi Tổ Long thành bang, nửa đêm mỏi mệt không chịu nổi lết về viện xá.
Ngày đầu tiên bắt đầu rèn đúc Chúc Minh Lãng cảm giác tay chân eo mình đều sắp gãy mất, sau mấy năm ăn không ngồi rồi, lực lượng của hắn không mạnh bằng lúc trước, bây giờ trở lại làm cái nghề gia truyền này không khép lại toang mất.
Chúc Minh Lãng phải thừa nhận, có trong nháy mắt hắn đã cân nhắc đề nghị của cô bé bán đào Phương Niệm Niệm kia. . .
Hắn cố nhớ lại cái ám hiệu mà cô bé kia nói cho hắn hôm trước, hình như là: Cha ơi, con muốn không làm mà vẫn có ăn.
Ngày thứ hai, Chúc Minh Lãng đứng lặng tại bờ sông, trong lòng đang đấu tranh tư tưởng giữa việc tới trên thuyền hoa kia hay là nghe theo thầy Huấn đi chịu cực khổ học rèn đúc, cuối cùng hắn cắn răn, kéo lê cái thân xác tàn tạ đi học rèn đúc.
Mặc dù Chúc Minh Lãng xuất thân ở một rèn đúc thế gia, nhưng hắn từ nhỏ đã không dồn tâm trí cho nghề này, nhưng mà giường như người trong nhà đã sớm đoán được hắn sẽ trở thành người không yên phận, do vậy nên cưỡng ép nhét thật nhiều kinh nghiệm rèn đúc vào trong đầu hắn, nghỉ kỹ lại thì đúng là hắn phải biết ơn mấy vị trưởng bối có con mắt tinh đời trong nhà rồi.
Nhưng mà lý thuyết cùng thực hành là hai chuyện khác nhau, hiểu biết được kỹ xảo là một chuyện, ngoài ra còn phải kết hợp thêm tay nghê thuần thục cùng với cường độ thân thể đủ để thích ứng mới được.
Chúc Minh Lãng bắt đầu từ học đồ, sau đó mới từ từ tìm về cảm giác khi rèn đúc.
Mà lại phải nhanh chút học được cách đúc ra một bộ long khải hoàn chỉnh, hắn không có quá nhiều thời gian từ từ tôi luyện, nhất định phải tiến hành cường độ luyện tập cao hơn so với lúc vừa mới tiếp xúc trong quá khứ.
Ngày thứ ba, tiếp tục!
Bảo kiếm phải qua ma luyện mới có, hoa mai muốn nở hoa thì phải chịu đựng được qua mùa đông lạnh giá, thủ vững nhân cách của mình là ranh giới cuối cùng!
Nếu không thể phát huy ra được cái nghề gia truyền này, lấy tình cảnh hiện tại của hắn thật chỉ có thể bán rẻ nhan sắc trẻ tuổi ảnh tuấn của mình mà thôi!
. . .
Thời gian trôi qua rất nhanh, làm học đồ đúc khải nửa tháng, Chúc Minh Lãng cũng dần dần tìm về một chút cảm giác lúc trước.
Hiện tại hắn đã có thể hoàn chỉnh đúc ra một bộ y giáp cho binh sĩ mặc, cái này cũng mang ý nghĩa Chúc Minh Lãng có thể dựa vào nghề bán khổ lực kiếm ít tiền lời rồi.
Đương nhiên, y giáp binh sĩ lợi nhuận quá thấp.
Phải làm ra những loại giáp y hoàn mỹ hơn nửa, bán cho các tướng sĩ, quý tộc, mới xem như có thể duy trì chi tiêu trước mắt.
Về phần Long chi khải cụ, đến khi nào hắn chế ra được thứ này thì mới có thể bắt đầu con đường làm giàu được! !
. . .
Gần cuối thu, mấy ngày nay Chúc Minh Lãng không có đi phường đúc thành bang.
Cũng không phải vì lười biếng, mà là hắn đã đáp ứng Đoàn Lam lão sư cùng nàng đi phiên vân phúc vũ. . . Nhầm, phải là hưng vân bố vũ!
Đây coi như một chuyến du lịch, tựa hồ đến thành trì phía đông, phải đi xa nhà, cần phải chuẩn bị sớm một chút.
Tham dự chuyện này cũng không phải là những học viên còn quanh quẩn mãi chưa vượt qua Long Môn kia, mà là học viên đã trở thành Mục Long sư chân chính, những người đã có được Chân Long!
. . .