Dịch giả: Thanh Thanh
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Phần lớn thời gian Bạch Khởi đều đang ngủ say.
Thỉnh thoảng có lúc Chúc Minh Lãng nhàn rỗi, nó sẽ bay ra khỏi linh vực, xem bộ ngực của Chúc Minh Lãng như là ổ nhỏ ấm áp của nó, rồi tiếp tục nằm ườn ra ngủ thật thoải mái.
Ngược lại Tiểu Hắc Nha đã có thay đổi rất lớn, cơ thể dài từ hai mét thành ba mét rồi gần đến bốn mét, tương đương với một con mãnh ngạc thành niên, bây giờ nó đã trở thành một con đại ngạc linh!
Đương nhiên, trong cơ thể của Hắc Nha có huyết thống của rồng, nếu như nó gặp phải một con ngạc linh hoang dã ở bên ngoài, thì một mình nó đối phó với cả đám ngạc linh cũng không thành vấn đề gì.
Viên yêu châu hai trăm năm kia có hiệu quả rất rõ rệt!
"Đến đây, đeo vòng cổ này lên, cổ ngươi thật thô a, tạm thời che lại cái đuôi của ngươi, thế này người khác sẽ không nhận lầm ngươi thành đại hắc ngạc hoang dã nữa." Chúc Minh Lãng đeo một chiếc vòng cổ ấu linh do học viện phân phát cho đại ngạc linh.
Muốn đi ra ngoài, Bạch Khởi thì còn đỡ, có thể thu vào trong linh vực.
Nhưng Đại Hắc Nha lại không tiện mang theo, cứ nhốt nó trong hồ nước nhỏ ở phía sau phòng cũng không tốt, cho nên Chúc Minh Lãng quyết định nuôi thả đại gia hỏa này mấy ngày!
"Mỗi buổi sáng ngươi đến đầu cầu ở chỗ cũ, sẽ có một nữ hài ngăm đen giống như ngươi cho ngươi ăn nhục tằm. Ta có lớp học phải thực hành ở bên ngoài, có lẽ chuyến đi này sẽ mất rất nhiều ngày." Chúc Minh Lãng sờ đầu to của Hắc Nha, nghiêm túc dặn dò nó.
Có linh hồn ràng buộc, Hắc Nha sẽ không bị người khác cướp đi, hơn nữa nó lại lại có thể hiểu được tiếng người, thông minh hơn các loài thú khác.
Chỉ cần nó không rời khỏi phạm vi cai quản của học viện, thì không có ai có thể tổn thương nó, học viện quản lý rất nghiêm đối với ấu linh đã nhận chủ, cho dù là Mục Long Sư có được chân long, nếu vô cớ công kích ấu linh thì sẽ bị học viện phạt nặng.
"Úc Úc ÚC…" Đại ngạc linh hiểu được mình là đứa nhỏ bị bỏ rơi trong mấy ngày tới.
Lê gia hoàng viện
Một mảnh rừng thông xanh biếc bao vây xung quanh một tòa cung điện nguy nga, vách tường màu bạc toát lên vẻ trang nghiêm.
Cấm quân trong thành bang mặc áo giáp màu đen bạc, xếp thành một hàng vô cùng khí thế, trông họ như là pho tượng đứng trước điện.
Nơi này là Nghị Sự cung của Tổ Long thành, mọi chuyện lớn nhỏ ở trong thành đều do người bên trong quyết định.
Hôm nay, Lê Vân Tư đã bị cấm túc nhiều ngày cũng xuất hiện ở trong Nghị Sự cung, cả người nàng mặc y phục màu trắng, nét trang điểm trên khuôn mặt cũng không xinh đẹp như mọi khi, chỉ là vẻ đẹp tuyệt sắc trời sinh kia, vẫn khiến cho những nữ tử ở trong điện này cảm thấy tự ti mặc cảm...
Nhưng bởi vì dấu vết bị sỉ nhục vĩnh viễn không thể tẩy sạch được, các nữ tử trong viện không còn giống như trong quá khứ bị hào quang bao quanh người Lê Vân Tư làm lu mờ nữa, thậm chí các nàng có thể ngồi cùng một chỗ, còn mang theo vài phần chế giễu.
"Dù sao mọi người cũng là nữ nhân, có nữ tử nào mà không bước qua cửa ải nam nhân này chứ." Lê Khổng Hi thấy bọn tỷ muội ở bên cạnh không dám nói rõ, liền dẫn đầu lên tiếng trước.
"Mộ Tình ta vẫn thích làm tốt bản phận chính mình, khuê nữ, trong sạch, đến độ tuổi thích hợp, chuyện cưới gả sẽ do các trưởng bối làm chủ, cũng xem như vì gia tộc mà cống hiến chút gì đó." Nữ tử tự xưng là Mộ Tình lên tiếng nói.
"Khổng Hi muội muội, nghe nói muội muốn gả vào Tông Cung, không biết là vị tuấn kiệt nào ở Tông Cung, có thể nói cho bọn tỷ muội biết trước được không?"
Nam tôn nữ ti, tại Tổ Long thành này không phổ biến rộng rãi như vậy, nữ tử có địa vị nhất định hầu như đều có thể tham dự nghị sự trong tộc, nhưng chuyện hôn nhân của nữ tử đa phần là do trưởng bối trong tộc làm chủ, trên thực tế nam tử không có thành tích thì cũng y như vậy.
Bọn họ vừa mới thương nghị về tình hình quân sự.
Chủ yếu vẫn là chuyện quấy rối của Lăng Tiêu thành, cùng với những bạo dân ở Vu Thổ có vọng tưởng xâm nhập vào Tổ Long thành từ các cứ điểm quan trọng.
Hiện tại các trưởng bối đang bàn đến chuyện liên quan đến hôn phối của các thế hệ trẻ tuổi trong tộc.
Lê gia Nam thị, chuyện hôn phối vẫn luôn được bàn bạc trên nghị sự, dù sao ở xung quanh bốn phương tám hướng của Tổ Long thành đều đang đối đầu với kẻ địch, quê nhà thành bang, thành trì, các cứ điểm quan trọng đều cần phải dựa vào một cuộc hôn nhân quan trọng.
Danh môn coi trọng thông gia, đó là vì hứa hẹn, khế ước, liên minh, những thứ này ở trước mặt người nắm quyền chính là một tờ giấy vụn, liên quan đến lợi ích muốn hủy là có thể xé bỏ, chỉ có khi quan hệ đến máu mủ, thì mới khó chặt đứt được.
Một khi hai nhà có cùng tử tôn, cùng huyết mạch, lúc đấy mới có thể chân chính cùng tiến cùng lùi!
"Hôm nay tuyên bố hai mối hôn sự, nghe cho kỹ, ta nói là tuyên bố." Lúc này chưởng gia tiểu phu nhân Khổng Đồng mở miệng nói.
Quân sự, sự vụ ở thành bang sẽ do chủ nhân Lê gia đàm luận, còn chuyện cưới gả sẽ do chưởng gia phu nhân lên tiếng bàn bạc.
"Năm ngoái, Lê Khổng Hi đi theo lão phu nhân đến tham gia niên yến ở Tông Cung, Tứ thiếu chủ của Tông Cung Đỗ Thành vừa gặp đã yêu thích Lê Khổng Hi, sau khi chúng ta thương nghị, thì vào khoảng tháng sau ta và lão phu nhân sẽ dẫn theo Lê Khổng Hi đến Tông Cung, để thúc đẩy mối nhân duyên này." Khổng Đồng nói với mọi người.
"Đây là mối hôn sự tốt, nếu như có mối quan hệ này với Tông Cung, thì dù Lăng Tiêu thành có càn rỡ thế nào thì cũng không dám tuỳ tiện phát binh với chúng ta."
"Không hổ danh là Khổng phu nhân, cuối cùng lại giúp chúng ta mở ra con đường thông gia với Tông Cung, từ nay về sau, chúng ta không cần phải lo lắng cho sông Ly Xuyên ở phía nam nữa, thậm chí còn có thể đả thông rất nhiều con đường làm ăn."
Trong đại điện, mọi người đều nở nụ cười tươi, ánh mắt cũng dời về phía Lê Khổng Hi.
Lê Khổng Hi cười nhạt một tiếng, mở miệng nói: "Mặc dù Khổng Hi nguyện ý nghe theo sự an bài của các trưởng bối, nhưng tháng sau tiến vào Tông Cung, ta vẫn nên tự mình gặp gỡ vị Tứ thiếu chủ của tông cung này một lần, hiểu rõ về cách làm người của hắn, nếu như hắn có tâm tính xấu xa, không ôm chí lớn, lại không có chút tôn kính nào đối với Tổ Long thành chúng ta, ta sẽ khẩn cầu gia chủ và phu nhân định đoạt lại một lần nữa."
"Khổng Hi muội muội, muội không biết Đỗ Thành? Vậy ra hắn chỉ nhìn muội từ xa mà đã thích muội muội rồi sao!"
"Muội muội thật không hổ danh là quốc sắc thiên hương, lại nói tiếp Đỗ Thành này thế nhưng là một người tốt đấy, danh tiếng tốt về hắn đã sớm lan truyền khắp mấy đại thành bang từ lâu, ta còn nghe nói đại tiểu thư Lăng gia ở Lăng Tiêu thành, đã phải khổ sở tìm đến Tông Cung chỉ vì nhìn thấy tư thế oai hùng của Đỗ Thành, nhưng Đỗ Thành còn không cho người ta bước vào cửa... Đây chính là đại tiểu thư Lăng gia đó!" Mộ Tình kinh ngạc nói.
Lê Khổng Hi lắc đầu, biểu thị quả thật mình chưa từng gặp Đỗ Thành.
"Chúc mừng Khổng Hi tỷ tỷ đã tìm được phu quân tốt."
Những nữ tử khác trong tộc cũng lần lượt lên tiếng chúc mừng Lê Khổng Hi.
Trên mặt Lê Khổng Hi vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
"Một kiện hôn sự khác." Chưởng gia phu nhân Khổng Đồng lại lên tiếng, rất nhanh trong điện liền yên tĩnh trở lại.
Ánh mắt của mọi người không tự chủ được đều rơi vào trên người Lê Vân Tư.
Ngày xưa nàng làm nữ quân trong thành bang, Lê Vân Tư vốn ngồi ngang hàng với hai đại tộc chủ, bốn vị chưởng gia, thành chủ và mấy vị thống soái, nhưng bây giờ nơi đó đã không còn vị trí của nàng nữa.
Nàng cũng giống với những nữ tử bình thường khác ở trong tộc, ngồi nghe ở bên cạnh, không nói một lời, khí chất toát ra lạnh như băng.
Từ sau khi Lê Vân Tư ngã thần đàn, nàng chưa từng xuất hiện trên nghị sự đại điện lần nào.
Hôm nay nàng xuất hiện, hiển nhiên là trong tộc đã có sắp xếp cho nàng.
"Lê Vân Tư..." Chưởng gia phu nhân Khổng Đồng đã điểm tên của Lê Vân Tư.
Quả nhiên, trong tộc sẽ không tiếp tục làm lớn chuyện nữ quân bị làm nhục, nếu tiếp tục thì chỉ làm cho Tổ Long thành thêm mất mặt, nên đã quyết định cho nàng kết hôn.
Chỉ có gả Lê Vân Tư đi, thì chuyện mất mặt mũi kia mới có thể lắng xuống.
Tại vị trí ghế mới cho quân đội ở phía trên, La Hiếu không tự chủ được ngồi thẳng người.
Mấy ngày nay hắn đã lập rất nhiều thần công ở cứ điểm phía đông, khắp Tổ Long thành đều đang vang vọng uy danh Hỏa Long Giả của hắn.
"Chúng ta quyết định, gả Lê Vân Tư vào Lăng gia ở Lăng Tiêu thành." Chưởng gia phu nhân Khổng Đồng tuyên bố.
Giọng nói của Khổng Đồng trong trẻo, nhưng còn lâu mới đạt tới tình trạng cao vυ't, chỉ là chẳng biết tại sao ở trong đầu La Hiếu lại giống như một tiếng lôi điện nổ vang ầm ầm, lớn đến mức cả người La Hiếu đều rung lên kịch liệt!!
Làm sao có thể...
Đúng là hắn đã đề nghị với Khổng Đồng gả Lê Vân Tư đi!
Nhưng chuyện hắn mê luyến Lê Vân Tư, đến người qua đường cũng biết.
"Gia chủ, phu nhân!" La Hiếu không có cách nào tiếp nhận được quyết định này, hắn từ chỗ ngồi của mình đứng lên.
"La Hiếu, ngồi xuống." Chủ nhân Lê gia Lê Anh mở miệng nói.
"Việc này..."
"Ngồi xuống!!" Giọng của Lê Anh càng uy nghiêm hơn, đôi mắt ông ta chợt trở nên sắc bén, khí thế cũng thay đổi hoàn toàn, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành cuồng long xé nát người ta ra!!
La Hiếu ngồi xuống, hồn bay phách lạc, khuôn mặt vốn tái nhợt càng trở nên đáng sợ hơn y như một xác chết.
"Phu nhân, lúc nãy chúng ta vừa mới thương nghị về chuyện xâm lăng của Lăng Tiêu thành, gia chủ không đề ra đối sách hoàn mỹ cho quân của chúng ta, chẳng lẽ đây chính là đối sách của gia tộc đề ra để chống lại Lăng Tiêu thành, nhưng ta có vài chỗ không hiểu." Lúc này thống soái lên tiếng nói.
"Mời nói." Khổng Đồng nói.
"Làm nữ quân, Lê Vân Tư chém gϊếŧ quân lính của Lăng Tiêu thành không chỉ một lần, từ quân đến dân ở Lăng Tiêu thành, đều vô cùng căm hận Lê Vân Tư, vậy vì sao Lăng gia ở Lăng Tiêu thành lại nguyện ý kết thông gia với chúng ta?" Thống soái hỏi.
Lăng Tiêu thành, đó là kẻ thù trong nhiều năm qua của Tổ Long thành.
Nữ quân Lê Vân Tư đã từng tấn công biên cảnh ở phía tây Lăng Tiêu thành, còn có cả nữ quân quân vệ của nàng đã làm cho quân doanh của Lăng Tiêu thành sợ mất mật khi vừa nghe thấy tên.
Bây giờ Lăng Tiêu thành lợi dụng lúc Vu Thổ đang bạo loạn ở phía đông, bắt đầu tùy ý làm bậy ở biên giới phía tây, lúc này Tổ Long thành đang trong tình trạng tây lo đông loạn, hai phía đều gặp khó khăn.
"Thông gia bình thường, hiển nhiên các quân dân ở Lăng Tiêu thành sẽ không đồng ý, bọn họ căm hận Lê Vân Tư…" Chưởng gia phu nhân Khổng Đồng cố ý dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp: "Cho nên, Lê Vân Tư bước vào Lăng gia với thân phận là thϊếp."
Làm thϊếp!
Đây chính là phương pháp xử lý chuyện xâm lăng của Lăng Tiêu thành, hạ thân phận của nữ quân đã từng uy chấn một phương xuống mức thấp nhất, mặt khác nàng bước vào Lăng gia làm thϊếp cũng có thể xoa dịu sự phẫn nộ của quân dân ở Lăng Tiêu thành.
Nếu làm phu nhân Lăng gia, chỉ sợ sẽ dẫn đến dân oán hận và quân biến.
Làm tiểu thϊếp ở Lăng gia, là đồng nghĩa với việc kẻ chiến thắng trong cuộc chiến này chính là Lăng Tiêu thành, bọn họ bắt được nữ quân chói lóa không ai sánh được của Tổ Long thành làm tù binh!
"Đây là thông gia sao?" Thống soái hỏi.
Đây căn bản không phải là kết thông gia nghị hòa, rõ ràng là đẩy Lê Vân Tư ra ngoài, mặc cho Lăng Tiêu thành xử lý!
"Thống soái cảm thấy nên xử lý như thế nào… Bạo dân ở Vu Thổ gϊếŧ không hết, quân đội ở phía tây bởi vì chuyện của Lê Vân Tư mà giảm đi sĩ khí rất nhiều, khó có thể ngăn cản được bước tiến mạnh mẽ của quân Lăng Tiêu thành, đây là cách duy nhất để nghị hòa." Khổng Đồng nói.
"Nữ quân của chúng ta, trở thành thϊếp của thành chủ kẻ địch, sau này Tổ Long thành của chúng ta còn có mặt mũi gì nữa chứ?" Thống soái nói.
"Làm cho Lăng Tiêu thành không còn ngông cuồng nữa, chờ đến khi bạo loạn ở Vu Thổ lắng xuống, chúng ta nhất định sẽ trả lại gấp bội." Lê Anh lạnh lùng nói.
"Nhưng mà Vân Tư phải chịu khổ rồi." Thống soái bất đắc dĩ nói.
"Lê gia chúng ta vẫn có uy danh, mặc dù Lê Vân Tư gả vào Lăng gia làm thϊếp, nhưng nàng sẽ không chịu khuất nhục lớn gì, cũng không khác gì so với tiểu thư khuê các bình thường khác, chuyện này xin các vị trưởng bối hãy yên tâm." Khổng Đồng nói.
"Chỉ e là vượt ngoài tầm tay." Thống soái thở dài một tiếng.
"Chuyện này không được tùy tiện truyền ra ngoài. Bên Lăng Tiêu thành sẽ phái đội ngũ đến đón dâu vào cuối thu, đến lúc đó phải làm phiền Trình thống soái rồi." Lê Anh nói.
. . .