Mục Long Sư

Chương 24: Ta tới để Ꮆiết ngươi

Dịch giả: Cọp vằn

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Lần này đúng là nàng rồi.

Vậy vị lần trước gặp ở cầu chắc là muội muội nàng, dung mạo tương tự mà thôi.

"Ừm." Cô gái nói.

"Ngươi tới thăm ta sao?" Chúc Minh Lãng nói.

Ồ, mình có phải ngồi tù đâu, sao lại nói là đến thăm?

"Ta đến gϊếŧ ngươi." Nữ tử hững hờ nói.

Chúc Minh Lãng mặt đầy lúng túng, nói: "Vậy tại sao lúc trước không động thủ?"

"Mấy ngày nay ta suy nghĩ rồi, để cho ngươi sống cứ như là một cái gai độc cắm trong lòng vậy, mỗi khi ta cảm thấy tâm tình có chút vui vẻ, không kịp phòng thì sẽ bị nó bất ngờ đâm vào, mỗi ngày đều cảm thấy rất buồn bực không vui, vì vậy vẫn nên chấm dứt sớm đi." Nàng nhẹ nhàng bước tới, gót giày đi trên sàn gỗ phát ra nhịp đều đều.

Đến gần hơn, Chúc Minh Lãng càng có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt nàng.

Đúng là Lê Vân Tư, sau vẻ lạnh lùng tuyệt mỹ đó là khí chất cao ngạo thiên sinh của nàng.

"Ta có thể hiểu được, mấy ngày nay ở Tổ Long Thành không ai là không bàn luận chuyện này, không ai là không dùng những từ ngữ dơ bẩn xâu xé vào nỗi đau của ngươi mà ta lại đi an nhàn ở chỗ này, nuôi rồng, đọc sách. Rõ ràng là trời xanh đùa giỡn với vận mệnh hai ta, nhưng lại có mình ngươi phải chịu đựng." Chúc Minh Lãng nghiêm túc gật đầu.

"Ngươi không oán ta muốn gϊếŧ ngươi sao?" Nàng hỏi.

"Tất nhiên là có rồi, nhưng ta đánh không lại ngươi." Chúc Minh Lãng nói.

"Có di ngôn gì không?" Nàng nói tiếp.

"Ta cho rằng ngươi không giống những nữ tử khác, cho dù bị khuất nhục như vậy cũng không giận cá chém thớt, trút giận người khác, ở trong lòng ta ngươi vẫn rất đặc biệt... Cho dù bất kể thế nào, vẫn cám ơn ngươi đã giúp ta có thể tiến vào được học viện, để cho ta có một khoảng thời gian vui vẻ tại nơi này." Chúc Minh Lãng nói.

"Ồ?" Nàng bỗng nhiên nhẹ nhướn mày, đôi môi đỏ mọng tinh xảo nhẹ nhàng cong lên."Nàng còn đưa cho ngươi thư giới thiệu nhập học?"

"Nàng??" Vẻ mặt Chúc Minh Lãng vô cùng nghi hoặc.

"Lê Vân Tư." Cô gái nói.

Chúc Minh Lãng nhìn nàng, đột nhiên nghĩ tới lúc ở trong địa lao Lê Vân Tư nói với mình, nàng có bệnh.

Nhìn bộ dạng nàng bây giờ, quả thật đúng bệnh cmnr.

"Ngươi không sao chứ??" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Hóa ra việc mà dư luận xôn xao bàn tán, kẻ đem Lê Vân Tư từ địa vị nữ quân quăng xuống thành ăn mày là ngươi, ha ha, Lê Vân Tư còn giữ lại tính mạng cho ngươi, còn cho ngươi đến Thuần Long học viện..." Nữ tử tiếp tục dùng giọng lạnh lẽo cao ngạo nói.

Chúc Minh Lãng nhìn tính cách rồi cảm xúc của Lê Vân Tư biến đổi như vậy, não đột nhiên bị lag, load không kịp.

"Ngươi không phải là Lê Vân Tư?? Ngươi là Nam Linh Sa!" Chúc Minh Lãng đột nhiên nghĩ tới cô gái bên cầu kia.

"Ta là muội muội của Lê Vân Tư."

"Các ngươi là tỷ muội song sinh?" Chúc Minh Lãng hỏi.

Tỷ muội song sinh!!

Trời ạ, tại sao mình không nghĩ tới.

Lê Vân Tư cùng Nam Linh sa là tỷ muội song sinh!

Chuyện này mình làm sao mà đoán được cơ chứ??

Ai mà nghĩ ra được là lại có hai người vừa xinh đẹp, hoàn mỹ vô khuyết, mà lại còn giống hệt nhau!

"Nàng theo họ cha, ta theo họ mẹ. Nàng ở Lê gia, ta ở Nam Thị." Nữ tử tự xưng họ Nam lãnh đạm nói.

"Này này chuyện này..." Chúc Minh Lãng cà lăm luôn.

Quá loạn, quá loạn!

Lê Vân Tư là có một cô em gái, tên là Nam Linh Sa!

Cũng không có ai nói với mình, các nàng là tỷ muội song sinh!

Khó trách chủ nhân Lê gia lúc ấy lại nói "Lê Vân Tư là Lê Vân Tư, Nam Linh Sa là Nam Linh Sa", các nàng giống nhau như đúc, Lê Vân Tư bị tổn thương danh tiết, ắt sẽ làm liên lụy đến muội muội có tướng mạo giống hệt mình...

Mình đã tạo ra cái nghiệt gì vậy a...

"Nhờ ngươi ban tặng mà ta ra đường cũng phải đeo mặt nạ, nếu không phải có rất ít người biết được chúng ta là tỷ muội song sinh, danh tiếng của ta đã chẳng còn nữa rồi!" Trong lời nói của nữ tử này bắt đầu có phần tức giận.

Vừa rồi nàng bẫy mình vào hố để tự nói ra hết rồi.

Ngay từ đầu nàng cũng không xác định được mình là kẻ cầm đầu!

Bảo sao hôm nay Lê Vân Tư có cái gì đó khang khác.

Chúc Minh Lãng nhìn nữ tử giống Nữ Võ Thần Lê Vân Tư như đúc này, nửa vui nửa buồn.

Vui là, Lê Vân Tư vẫn đặc biệt là Lê Vân Tư, nàng không có muốn gϊếŧ mình.

Buồn là, xử lý cô em dâu này như thế nào đây, đã lỡ miệng nói ra hết mất rồi!

"E hèm, Linh Sa cô nương có một số việc cũng không phải như ngươi nghĩ, chi bằng ngươi đi tìm tỷ tỷ ngươi hỏi một phen xem, nàng sẽ làm chứng cho ta, lúc đó ngươi sẽ biết Chúc Minh Lãng ta nhân phẩm như thế nào." Chúc Minh Lãng nói.

"Ngươi nghỉ rằng quan hệ của chúng ta rất hòa thuận sao? Có lẽ bây giờ nàng đang cho rằng bi kịch của mình là do một tay ta gây ra." Nữ tử hừ lạnh nói.

"Cái này..." Chúc Minh Lãng gãi đầu, vậy chứ ngươi nói bây giờ phải làm gì chứ.

Nữ tử từ từ đi vòng quanh Chúc Minh Lãng, dò xét hắn, thái độ cao ngạo vô cùng.

Chúc Minh Lãng cảm giác mình nói nhiều tất nhiên sẽ hớ, không nói thì hơn

Lê Vân Tư đáng lẽ nên cảnh báo mình.

"Nhìn ngươi cũng không đến nổi nào, vì sao lại bị nói thành hèn kém, ti tiện, là một tên ăn mày dơ bẩn cả người lở loét?" Nữ tử chất vấn.

"Thật ra thì còn có chút đẹp trai vl, đúng không?" Chúc Minh Lãng nói.

Nữ tử lườm hắn một cái, chưa từng thấy kẻ nào mặt dày, vô liêm sỉ như này.

"Kể ta nghe một chút đi, chuyện này rốt cuộc là thế nào. Tốt nhất nói cho đúng sự thật, nếu ngươi trình bày làm ta không hài lòng, những lời này chính là di ngôn của ngươi!" Đôi mắt tròn xoe tràn ngập tức giận, nhưng dù cho đang tức giận, nàng vẫn rất là xinh đẹp.

"Được rồi, dù sao ngươi cũng là người bị hại."

"Câm miệng, bổn tiểu thư cùng ngươi không có dây dưa gì đến ngươi!" Nữ tử giận, khuôn mặt đỏ lên.

"..." Chúc Minh Lãng không thể làm gì khác hơn đành mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, lòng đang bay đi đâu rồi không biết

"Ngươi nói đi chứ!"

"Không phải ngươi bảo ta im miệng sao?"

"Lập Tức!Nói!Hết!Sự!Thật!Cho!Ta!" Nữ tử tức giận đến mức nghiến răng, cuối cùng nén giận xuống, nói từng chữ một.

Chúc Minh Lãng chỉnh lại suy nghĩ, cảm thấy đối mặt với cô em dâu bị hắn hại đến thảm này, vấn nên nói thật thì hơn.

"Sự tình là như vậy. Ta vốn ở phía nam Tang Trấn, trong nhà có vườn có ruộng, sinh hoạt an nhàn thoải mái, ai ngờ bọn vu thổ kia cường đạo tàn bạo, cướp tất cả tiền trên người ta, lúc này ta mới lâm vào cản ăn xin lang thang trên đường, hết lần này tới lần khác lão thiên còn cho ta ăn hành, mà nguyên nhân lớn nhất là vì ăn phải cháo độc..."

"Sao ta cảm thấy ngươi kể truyện rất chuyên nghiệp vậy?"

"Cô nương, ta đảm bảo câu nào cũng là thật hết."

Nữ tử tính toán mấy lời này của Chúc Minh Lãng, lại thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hắn.

Chúc Minh Lãng duy trì nụ cười chân thành đó, cũng nhân tiện ngắm thật kỹ nàng, trong lòng lại nổi sóng: Giống, quá giống, ngay cả dáng vẻ cũng như vậy... Khụ khụ, đây là muội muội nàng, không phải là Lê Vân Tư.

Trong sách có viết, tỷ muội song sinh có thể sẽ có tâm linh cảm ứng, không biết là… Stop!

Chúc Minh Lãng à Chúc Minh Lãng, ngươi sao có thể cặn bã, bỉ ổi thế!

"Hừ, tuy là như vậy, ngươi cũng thấy rồi đấy, sự tình khó nghe cũng đã bị truyền đi." Nữ tử vừa nghĩ tới mình không tránh được bị mấy ngôn từ kia làm nhục, hận không gϊếŧ luôn tên nam tử trước mặt này đi.

Gϊếŧ Chúc Minh Lãng thật sự có ý nghĩa gì sao?

Liếc mắt nhìn bộ dạng Chúc Minh Lãng lúc này, lại nghĩ tới thân phận hắn bây giờ.

Nàng đột nhiên hiểu ra cái gì, cặp mắt kia dưới ánh mặt trời càng lộng lẫy chăm chú nhìn gương mặt Chúc Minh Lãng, tự lẩm bẩm: "Ta rõ rồi. Đây chính là lí do Lê Vân Tư một mực giữ lại tính mạng ngươi."

Chúc Minh Lãng không hiểu vì sao.

"Nếu như ngươi chết, chính là chết dưới thân phận ti tiện nhất, như vậy hoen ố danh tiếng nữ quân của nàng, cũng vĩnh viễn là một kẻ ăn xin. Nếu như ngươi còn sống, ngươi sẽ dần dần thoát khỏi cái thân phận ti tiện đó, dù là biến thành Mục Long Sư dưới tầng chót, cũng còn tốt hơn là làm ăn xin. Đây chính là lí do nàng đưa thư nhập học cho ngươi, Lê Vân Tư à Lê Vân Tư, đây chính là phương thức ngươi chữa cháy sao??" Ánh mắt nữ tử lộ ra mấy phần lạnh giá ác liệt, giọng lại càng không ôn hòa giống như lúc trước.

Chúc Minh Lãng há hốc mồm.

Trên thực tế Chúc Minh Lãng cũng không có suy nghĩ sâu xa đến vậy.

"Có lẽ nàng vì lý trí mà mềm lòng, hoặc là..." Chúc Minh Lãng nói.

"Mềm lòng?? Người mà nàng gϊếŧ có thể lấp đầy cả cái hồ Ly Xuyên này đấy!" Nữ tử khinh thường nói.

Lê Vân Tư nắm giữ danh tiếng Võ Thần Chiến Tranh, còn là thiết huyết nữ quân khu vực Tổ Long Thành Bang này, hành vi tàn sát của nàng đã sớm đã truyền bá trong khắp các lãnh thổ của đại đại thành trì.

Chúc Minh Lãng cũng chỉ là cười cười, không trả lời, nhưng nhìn ra đôi tỉ muội song sinh này không có hòa thuận như hắn tưởng.

"Bịch! Bịch! Bịch!" Tiếng bước chân từ xa truyền tới, hình như là đám thanh niên, bọn họ đang nói sự tình quan trọng ở căn cứ phía đông.

"Vạn Nhân Trảm La Hiếu cũng quá uy vũ, lúc trước sao chưa có nghe nói qua nhân vật như thế, một mình hắn đã gϊếŧ đến mức đám tiện dân Vu Thổ kia hết dám làm càn nửa rồi. Lãnh thổ Tổ Long Thành Bang chúng ta thần thánh đến mức nào, những thứ tiện dân dơ bẩn kia làm sao xứng giẫm đạp lên được??" Một thiếu niên hào sảng nói.

"Đúng là trong chiến tranh lập uy nhanh nhất, bây giờ trong Tổ Long Thành ắt hẳn rất nhiều người đều nghe danh Vạn Nhân Trảm La Hiếu."

"Phía tây Lăng Tiêu Thành nghe có vẻ không an phận, thật hy vọng Liêm Thú ấu linh của ta nhanh trở thành Liêm Long a!"

"Hung danh của La Hiếu nghe nói đã sớm truyền ra từ Vu Thổ, chính là hắn tàn sát Vĩnh Thành, những bạo dân Vu Thổ kia bây giờ nghe tin hắn đã sợ mất mật!"

"Nói đến Vĩnh Thành, hắc hắc, các ngươi biết sự kiện kia à..." Một thanh âm thô bỉ lộ ra.

"Ai mà không biết."

"Ta gần đây mới hóng được một ít tin tức, nghe nói tính tình nữ quân vốn dâʍ đãиɠ, lúc trước sau khi nổ ra chiến tranh khắp nơi với Lăng Tiêu Thành ở phía Tây, có lời đồn nàng đã lệnh cho nam quân cường tráng đến trong lều hầu hạ nàng". thô bỉ thanh âm tiếp tục nói.

Mấy thanh niên tinh lực đầy người, nhìn phong độ, cử chỉ nhẹ nhàng, mũ áo chỉnh tề, thế mà lại quên mất mục đích ban đầu đến thức các, cả đám tụm năm tụm ba bàn tán to nhỏ, thỉnh thoảng lại có tiếng cười da^ʍ tiện phát ra.

Nữ tử cùng Chúc Minh Lãng ngay phía sau thư các.

Nàng thấy đám người này hướng tới đây, lập tức đeo khăn che mặt lên, nhưng nhìn ra được cặp mắt nàng đã lộ ra mấy phần lãnh lẽo muốn gϊếŧ người!

. . .