Mục Long Sư

Chương 23: Trăm năm yêu châu

Dịch: Quăn Quăn

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Bộc Bố Giao Long dùng đuôi quấn quanh tiểu ngạc linh, nhu hòa đưa nó đến trước mặt Chúc Minh Lãng.

Dùng phương thức đối đãi hoàn toàn khác biệt với Bạo Niêm, Bộc Bố Giao Long đối đãi tiểu ngạc linh tương đối ôn nhu.

"Ô úc úc ~ ~ ~ ~" tiểu ngạc linh nhìn thấy Chúc Minh Lãng, đầy mặt ủy khuất. (Ủy khuất: tủi thân)

Chúc Minh Lãng ngồi trước cái đầu to của nó, trên mặt dần dần lộ ra nụ cười tươi.

"Tiểu Hắc Nha, ngươi xem, ngay cả nó cũng phải lau mắt mà nhìn ngươi, ngươi đã làm rất tốt." Chúc Minh Lãng dùng ngón tay chỉ Bộc Bố Giao Long.

Trên thân tiểu ngạc linh đầy vết thương, nó rất cố gắng nâng đầu, phát hiện Bộc Bố Giao Long ngửa cổ cao ngạo đứng bên cạnh, hơn phân nửa thân thể lại ở phía dưới đầm sâu.

Tựa hồ nghĩ tới mục tiêu của mình là trở thành một con rồng mạnh mẽ giống như Trạm Xuyên Long, sao có thể ngồi ở đây kêu rên, tiểu ngạc linh lại tự mình bò lên, bộ dáng quật cường ra vẻ ta sẽ không tuỳ tiện gục ngã.

Tiểu ngạc linh đại khái là muốn nói, đúng vậy chúng ta đã cùng nhau hợp tác gϊếŧ được con Bạo Niêm kia rồi.

"Đoàn Lam lão sư, vậy. . ." Chúc Minh Lãng đang định cáo biệt, lại thấy Đoàn Lam đứng ở trên tảng đá lớn, nhìn về phía phía vách đá chỗ con Bạo Niêm đã thịt nát xương tan.

Thác nước sương mù phiêu linh, mơ mơ hồ hồ, thân thể nữ chủ nhân Giao Long Đoàn Lam ở trong những khí nhiễu ướŧ áŧ này càng thêm hiển lộ nét yểu điệu duyên dáng, cho dù thác nước bàng bạc huyên náo, cũng không che giấu được vẻ đẹp thần diệu thoát tục của nàng.

Nàng nâng lên một bàn tay, giống như đang bắt lấy một thứ gì đó trong không khí.

Cứ lẳng lặng giữ vững mấy phút như vậy, rốt cục nàng nắm trong tay một vật, chậm rãi xoay người lại, đi về phía Chúc Minh Lãng và tiểu ngạc linh đang thụ thương.

"Nguyên lai Bạo Niêm này tu vi đã gần 200 năm, súc sinh giảo hoạt này vẫn nấp kín ở đây. Đây là linh hồn yêu châu của nó, coi như là thuốc chữa thương cho tiểu ngạc linh nhà ngươi đi, nó hẳn là đủ để ngạc linh của ngươi nhanh chóng hóa rồng." Đoàn Lam đưa một hạt châu đυ.c ngầu màu đỏ sậm cho Chúc Minh Lãng.

Hạt châu không lớn, chỉ to bằng ngón cái, Đoàn Lam tựa hồ vẫn đang sử dụng linh lực của nàng ổn định không để cho nó tiêu tán.

Đây chính là đồ tốt a!

Chúc Minh Lãng không nghĩ tới Đoàn Lam lão sư khẳng khái như vậy, không tiếc tiêu hao đại lượng linh lực thay mình thải hồn nhưỡng châu!

Làm học sinh của Đoàn Lam lão sư, thực sự quá hạnh phúc.

Tiếp nhận yêu châu, Chúc Minh Lãng tự nhiên biết thứ này không dễ dàng ngưng tụ như vậy, vội cho tiểu ngạc linh nuốt xuống.

Mục Long sư ngoại trừ nuôi long thuần long, còn có một bản lĩnh đặc biệt cường đại, đó chính là thải hồn nhưỡng châu.

Giống như lão yêu quái Bạo Niêm tại đầm sâu này, từ vì của bọn chúng đã thoát ly phàm linh, cho dù sau khi chết linh hồn tiêu tán cũng không giống bình thường.

Mục Long sư có thể vận dụng linh lực của mình, đem những tử linh này ngưng tụ trong tay, cũng tịnh hóa hết tàn bạo oán niệm của Yêu Linh khi còn sống, biến thành một viên yêu châu phi thường hữu ích đối với ấu linh, Ấu Long của mình!

Bình thường mà nói, Yêu Linh tu hành tuổi thọ càng cao, linh châu của nó sau khi chết hóa thành lại càng tốt.

Sắp đạt tới 200 năm, mặc dù tiểu ngạc linh ăn hết cũng không thể kế thừa 200 năm tu hành này trăm phần trăm, nhưng đã đủ để nó quá trình trưởng thành của nó tiến một bước dài!

Tiêu hóa hết yêu châu này, tiểu ngạc linh sẽ biến thành đại ngạc linh, cách long môn cũng không xa! . . .

Từ chỗ Đoàn Lam lão sư lấy được một bình mật hoa Sương Tuyết, như vậy vấn đề khẩu phần lương thực của hai con Long Bảo Bảo gần đây đã giải quyết triệt để, Chúc Minh Lãng cũng không cần khổ cực thâu đêm suốt sáng đi Trữ Long Điện canh gác như vậy nữa.

An an ổn ổn ngủ một giấc, tiếp theo cần phải làm là chậm rãi chờ đợi Tiểu Bạch Khởi và Tiểu Hắc Nha trưởng thành.

Ở trong Linh Vực của mình, tốc độ trưởng thành của bọn chúng kỳ thực rất nhanh, không giống như những yêu vật hoang dại kia, hoặc là dựa vào tranh đấu chém gϊếŧ, cướp đoạt linh quả để tăng tiến tu vi của mình, hoặc là dựa vào tích lũy tháng ngày từ từ tu hành.

Linh Vực của Mục Long sư không chỉ đơn thuần gia tăng tốc độ phát triển của rồng, cũng có thể hỗ trợ tu vi của rồng tăng trưởng gấp mấy lần.

Rồng ở trong Linh Vực một năm tương đương sinh linh bên ngoài tu hành mười năm, theo thực lực bản thân Mục Long sư tăng lên, bội số này sẽ còn tăng lên cao hơn nửa.

Đáng tiếc Tiểu Hắc Nha vẫn chưa hóa rồng, nếu không chỉ cần ngủ trong Linh Vực, dù là suốt ngày nằm ngáy o o cũng có thể nhẹ nhõm siêu việt hơn ấu linh của những học viên kia.

. . .

Điểm ưu tú nhất của Thuần Long học viện mà không thế lực nào qua được đó là nó có được thư khố khổng lồ về rồng, trong đó có thông tin về đa dạng các chủng loại rồng, vì hiểu rõ hơn vấn đề trưởng thành của Bạch Khởi, Chúc Minh Lãng cũng cố ý đi vào trong thư các tìm hiểu mọi thứ có liên hệ đến Băng Thần Bạch Long.

Thư các thanh nhã, bất kể là sàn nhà hay là giá sách bằng gỗ, đều được quét dọn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, buổi chiều thu lạnh khó có được chút nắng ấm xuyên qua đám dây leo từ bên ngoài cửa sổ rộng rãi như một tấm thảm nhung màu vàng tung bay trên người Chúc Minh Lãng. . .

Vài cuốn sách, một chén nước trà, học viện cũng thật sự là xa xỉ không tầm thường, khu vực dùng chung cũng có phong cách như vậy, nơi này cùng Vu Thổ rối loạn, nghèo khổ bần cùng tựa như hai thế giới.

"Vô luận là Ngân Nguyệt Ứng Long hay là Tinh Phong Băng Long, ấu niên kỳ đến trưởng thành kỳ chỉ khoảng một năm rưỡi, không chỉ có không thuộc loại Long có thời kỳ trưởng thành dài, ngược lại còn là loại tốc độ phát triển tương đối nhanh." Chúc Minh Lãng đồng thời cầm hai quyển sách, so sánh một phen.

"Nói như vậy, Băng Thần Bạch Long đồng thời có được cả hai loại huyết mạch, hẳn là chỉ cần một năm rưỡi đã có thể đến trưởng thành kỳ."

Ghi chép về Băng Thần Bạch Long cũng không nhiều, Chúc Minh Lãng tự nhiên chỉ có thể từ hai đại huyết mạch trên người nó mà phân tích.

"Trong một năm rưỡi, có Linh Vực tẩm bổ, cũng chỉ cần thời gian hơn một tháng."

"Nuôi nấng đủ lượng mật hoa, có thể rút ngắn đến một tháng."

"Đáng tiếc, nếu như có đủ lượng mật của Sương Tuyết hoa thì thời gian còn có khả năng rút ngắn đến hai mươi mấy ngày, mà nhờ vậy băng nhung chi vũ cùng Băng ma pháp của Bạch Khởi sẽ càng mạnh hơn."

Mật Sương Tuyết Hoa, giá thị trường hiện tại là một bình năm viên kim sa, so với mật hoa phổ thông đắt hơn gấp năm lần, nguồn cung cấp còn đặc biệt khan hiếm.

"Lại nói tiếp, Tiểu Hắc Nha ăn yêu châu rồi trưởng thành, sức ăn lại tăng mạnh, đại nhục tằm chuẩn bị trước đó đã không đủ. . ."

Vừa đọc sách, vừa bấm ngón tay tính toán, rất nhanh Chúc Minh Lãng lại lâm vào cái vấn đề nan giải nhất trong cuộc đời — làm sao để có tiền.

Quỷ thần xui khiến, Chúc Minh Lãng lại cầm một quyển sách về con đường phát tài ra xem, khi hắn nhìn thấy trong sách có một cái đề nghị kinh diễm "Sào huyệt Cự Long chất đầy vàng bạc tài bảo, cướp sạch long huyệt là cách phát tài nhanh nhất", liền vội vàng đem nó khép lại.

Tìm tiếp ghi chép có quan hệ đến Tiểu Hắc Nha, Đoàn Lam lão sư đã nhiều lần cường điệu, đó là một đầu ấu linh tiềm lực cực mạnh, hắn cũng phải vì con đường trưởng thành của nó sau này để làm ra tính toán thật kỹ lưỡng!

Thuận theo hành lang sách đi đến, trong tiết trời quang, ánh nắng từ phía tây chiếu vào, xuyên qua một ô lại một ô, một tầng lại một tầng giá sách, bị cắt thành vô số dải lụa ánh sáng màu vàng. . .

Ở giữa những dải lụa ánh sáng, một nữ tử nổi bật hững hờ quanh quẩn một chỗ ở giữa hành lang sách, một đôi mắt xinh đẹp so với ánh mặt trời màu vàng này còn óng ánh hơn nhưng cũng hững hờ như vậy.

Nàng nhẹ nhàng đi qua chỗ giá sách, đầu ngón tay hơi dừng lại trên gáy mấy quyển sách cổ xưa, nhưng cuối cùng cũng không chọn, chậm rãi thu tay lại.

Không có sách nàng cần, giống như hôm nay không có tâm tình đọc chúng.

Chúc Minh Lãng đứng ngay ở chỗ hành lang sách giao nhau, ánh mắt không tự chủ được bị hấp dẫn, quên mất rằng nhìn chằm chằm nữ tử là một loại mạo phạm, cũng quên mất cuốn sách mình muốn tìm.

Sao lại là nàng?

Nam Linh Sa. . .

Hay là Lê Vân Tư?

Lần trước liếc nhìn một chút, Chúc Minh Lãng đã bắt đầu hoài nghi bản thân có cử chỉ điên rồ, sao lại đem một nữ tử khác nhìn thành là Lê Vân Tư.

Nhưng lần này gặp lại, Chúc Minh Lãng vẫn khẳng định như trước, nàng là Lê Vân Tư.

Nàng hôm nay, thiếu đi mấy phần băng lãnh kiên nghị, nhiều hơn mấy phần khí tức thư quyển ôn nhu.

"Thật là khéo, lại gặp mặt." Chúc Minh Lãng thấy nàng chậm rãi đi tới hướng này, vẫn mở miệng chào hỏi.

"Ngươi cảm thấy là trùng hợp sao?" Nữ tử tựa hồ đã sớm nhìn thấy hắn, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn lên giá sách, đáp lại lời Chúc Minh Lãng.

"Vân Tư?" Trong lòng Chúc Minh Lãng có vẻ vui mừng.

. . .