Thúy Vi có thích một người, cô rất thích rất thích anh. Nhưng dường như sự theo đuổi của cô không thể khiến anh động lòng, mà lâu ngày còn sinh ra phiền chán.
Đã nhiều lần Thúy Vi đau khổ khóc suốt đêm. Nhưng đây chỉ là tình đơn phương, không thể kể, không thể nói cũng chẳng thể giãi bày. Chỉ có thể ấm ức tự ôm lấy mình vừa khóc vừa an ủi. Nuôi hy vọng, ôm mộng tưởng rằng một ngày anh sẽ thích mình.
Nhưng mộng tưởng cũng chỉ là mộng tưởng.
Một lần nọ, Thúy Vi vấp té, đau rất đau, lần té này cũng đã đánh tan giấc mộng của cô.
Thúy Vi quyết định không thích anh nữa.
Cũng chính hôm đó, cô đã xuyên không đến triều đại này.
Đây là một triều đại không có trong lịch sử, nơi này kì quặc và không theo bất cứ quy luật phát triển nào mà cô từng biết. Có hoàng đế, nhưng cũng có các công ty xí nghiệp, không có ô tô, nhưng cũng có đường ray xe lửa, vừa có nét hiện đại nhưng lại cũng chẳng có hiện đại gì lắm.
Điều làm Thuý Vi hạnh phúc nhất từ khi xuyên đến đó là ở đây cũng có vòi xuỵt đuýt!
Thuý Vi nhìn cái vòi xịt trong tay mình mà thở dài một hơi.
Cứ tưởng sẽ phải dùng lá cây hay là que gỗ gì đó chớ..
Vào ngày đầu tiên cô xuyên đến đây, kí ức về cuộc đời của thân xác này truyền vào đầu cô như những thước phim.
Trưởng nữ Vải Thuý Vi, cha không thương mẹ không yêu, ngay cả hạ nhân cũng coi thường. Sau này may mắn được nhập cung, thoát khỏi sự ghẻ lạnh của gia đình.
Nhưng đây cũng chẳng được xem là may mắn gì cho cam, chỉ là chuyển từ nỗi khốn khổ này sang nỗi khốn khổ khác mà thôi.
Mang danh quý phi, hào quang vạn trượng, nhưng thật ra cũng chỉ là một thế thân không hơn không kém. Tuy rằng được ân sủng, nhưng phần sủng ái này vốn chẳng dành cho nàng, Thuý Vi chỉ được xem là một thứ thay thế để gửi gắm mà thôi.
Đến khi chính chủ trở về, nàng lại bị vứt bỏ không thương tiếc.
Màn trời chiếu đất, lưu lạc khắp nơi, không có nhà để về.
Hết lần này đến lần khác.
Đến khi chết đi, nàng vẫn không oán trách một ai, chỉ cảm thấy nuối tiếc. Cuộc đời này của nàng, sống cũng được mấy mươi năm, nhưng lại chẳng giây phút nào cảm nhận được thứ hạnh phúc dành riêng cho mình.
Nàng cảm thấy cuộc đời mình thật đáng buồn. Nếu có kiếp sau, nàng tình nguyện không có kiếp sau. Nếu có thể bắt đầu lại lần nữa, nàng tình nguyện không bắt đầu lại. Nàng muốn chết hẳn đi, chết một lần, chết vĩnh viễn.
Nàng quả thật chết vĩnh viễn rồi.
Thuý Vi nghĩ thầm, vì cô đã xuyên đến đây, nên ắt hẳn Vải Thuý Vi cũng đã biết mất như ước nguyện của nàng ấy.
Đôi khi sống còn đau khổ hơn cái chết. Phải đau khổ đến mức nào con người ta mới từ bỏ được sống như thế chứ.
Cô muốn trút giận thay cho Vải Thuý Vi.
Thiên gia mắt nhắm mắt mở không nhìn rõ, người tốt lại phải chịu đau khổ cùng cực, người hành ác lại được sung sướиɠ thảnh thơi.
Giờ là lúc phải thay trời hành đạo.
Thuý Vi nhìn bản thân trong gương, vẫn gương mặt đó, vẫn dáng vẻ đã theo nàng từ nhỏ đến lớn lên, lúc này lại trông vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Kể từ bây giờ, nàng là tiểu thư Thuý Vi của Vải phủ.
Sau khi Thuý Vi xuyên đến đây hai ngày thì nhận được thánh chỉ sắc phong của hoàng đế. Trái ngược với sự lo lắng của người Vải gia, lúc này trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ.
Cẩu hoàng đế, người lên mâm đầu tiên sẽ là ngươi.
Tất cả những người đã làm Vải Thuý Vi đau khổ, ai cũng đừng mong sống yên ổn.
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Tạo drama thế thôi nhưng thật ra đây vẫn là một câu chuyện hài. Mọi người cứ yên tâm, ác giả ác báo. Nếu không thì cũng sẽ bị Thuý Vi báo không chừa một ai.
Mọi người hãy nhớ lấy, ở hiền sẽ gặp lành mà thôi. Vì thế hãy sống thật lương thiện và làm nhiều việc tốt nhé.
Chúc bạn một ngày vui vẻ nè!