Thúy Vi nhập cung làm quý phi.
Nói là quý phi, nhưng lại không có lễ sắc phong ra trò, chỉ một cái kiệu đỏ cùng vài vị mama đưa cô đến hoàng cung.
Cả quá trình không hề phô trương chút nào, thậm chí còn có chút âm thầm lặng lẽ như sợ ai đó biết.
Còn ai vào đây nữa? Không phải là bạch nguyệt quang của cẩu hoàng đế hay sao?
Thúy Vi cắn hạt dưa phun phèo phèo, trong lòng nhẩm lại những điều bạn cần nằm lòng khi chẳng may xuyên không mà lúc trước cô đã từng xem được.
Thứ nhất, kiểm tra xem bản thân có hệ thống hay không.
Cái gọi là hệ thống chẳng khác nào bàn tay vàng của người xuyên không cả. Mà ai thì không ham muốn có bàn tay vàng chứ?
Có những hệ thống sẽ xuất hiện ngay từ đầu, nhưng cũng có những hệ thống chảnh chó không kêu sẽ không xuất hiện.
Vậy nên ngày đầu tiên xuyên đến đây, Thúy Vi đã nỗ lực gọi hệ thống. Dùng mọi cách, gọi mọi kiểu cũng không nghe tiếng đáp lại.
Đã kiểm tra hệ thống: không có.
Điều thứ hai, không trêu chọc mấy người mang họ Tiêu, Diệp, Lâm, Long.
Nhưng trong hai ngày xuyên đến đây, Thúy Vi không thấy kẻ nào mang những họ trên cả. Chủ yếu là họ của những người này có chút quái quái sao sao.
Chẳng hạn như gia đình này họ Vải, còn gia đình khác thì họ Cam họ Bưởi, hay ngay cả hoàng thất cũng mang họ Nhãn vậy.
Kiếm Tiêu, Diệp, Lâm, Long ở đâu ra. Chưa biết chừng đốt đèn cũng tìm không thấy.
Vì vậy đây cũng không phải là vấn đề cần phải lo lắng.
Thúy Vi cắn hạt dưa, tiện tay vứt lung tung trong kiệu.
Nàng muốn báo thù cho nguyên chủ. Chưa biết chừng sau khi báo thù xong nàng sẽ được trở về với thời đại của mình.
Ở đây không tốt, Thúy Vi muốn nhanh chóng về nhà.
Có người đặt nặng trong tim, dù cho người ta chả thích gì mình.
Bởi thế cho nên, trong lòng nàng đã lên một kế hoạch cực kì ác độc.
Gϊếŧ chết hoàng đế, thế nào nhà họ Vải cũng bị tru di cửu tộc, chết sạch cả tông ti họ hàng già trẻ lớn bé. Hóa kiếp bọn họ, thù lớn thù bé giải quyết hết trong một lần.
Chẳng những hoàng đế chết, mà Vải gia kia cũng đi đời. Một mũi tên trúng hai con nhạn, quá trời hời luôn.
Còn nếu báo thù xong không về được, thứ chờ đợi cô cũng chỉ có cái chết.
Nhưng nhỡ đâu chỉ cần chết thì sẽ quay về được thì sao??
Trong cái đầu nhỏ của Thúy Vi đang có sự đấu tranh kịch liệt, đôi mày thanh tú cũng nhăn lại.
Kiệu đỏ dừng lại, một bàn tay vén màn đưa vào, lúc này Thúy Vi mới giật mình khôi phục ý thức.
Cô nhìn bàn tay trắng nõn thon dài, ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp, móng tay được cắt tỉa gọn gàng mà hai mắt sáng bừng, trong lòng không nhịn được xuýt xoa.
Tay đẹp quá!
Bàn tay kia dường như chờ phản hồi hơi lâu, khẽ ngoắc vài cái ra hiệu.
Thúy Vi nhíu mày không hiểu, đem mớ hạt dưa còn lại trong tay bỏ vào tay y.
Bàn tay kia nắm lại, rồi từ từ vứt mớ hạt dưa xuống đất.
Nàng khom người nhặt lên, rồi lại bỏ vào tay kia.
Cái tay hư lại lần nữa vứt hạt dưa xuống đất.
Nhây quá à nha.
Thúy Vi mím môi nhặt lên, lần này lại không bỏ vào bàn tay kia nữa, mà nhét vào trong túi giắt bên eo, đoạn chầm chậm đưa tay mình đặt lên bàn tay kia, đập một cái chát vang dội.
Cho ngươi nhây nhây với ta!
Lúc này tay hư hơi khựng lại một chút, chắc là do đau, sau đó hơi hơi không hài lòng nắm lại, miễn cưỡng biến thành tay ngoan dắt nàng ra khỏi kiệu.
Đập vào mắt Thúy Vi là một cung điện, cánh cổng to sơn son thếp vàng, hai bên cột chạm khắc tinh xảo, bên trên viết mấy chữ, là Hán tự, nàng không biết đọc.
Đứng cạnh nàng là chủ nhân của bàn tay hư lúc nãy, hắn mặc y phục đỏ rực, trên mặt đeo một cái mặt nạ màu trắng.
Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, cung nô quỳ rạp hai bên đường thành một hàng dài, người cúi thấp, cơ hồ là đầu chạm đất, im lặng không nói lời nào.
Sự quỷ dị này khiến Thúy Vi cảm thấy hơi sợ. Nàng theo bản năng khẽ siết tay lại.
Thúy Vi cảm giác được người kia đang nghiêng đầu nhìn nàng, bàn tay nắm lấy tay nàng cũng siết chặt một chút. Thúy Vi nhìn vào mắt y, tròng mắt y đen đến độ khiến người hốt hoảng.
Nhưng nàng lại cảm nhận được sự trấn an từ đôi mắt đó.
Cánh cửa vàng son được mở ra, vang lên tiếng kêu nặng nề. Người đó dắt tay nàng bước vào trong.
Tế trời đất, bái thiên địa.
Từ đó mọi dự tính kế hoạch của Thúy Vi đều không thể thực hiện được nữa.
Còn việc y là ai thì Thúy Vi cũng không biết.
Thúy Vi ngoan cố ngoái đầu nhìn cánh cửa l*иg vàng kia từng chút từng chút khép lại.
Từ nay trời đất bao la, thiên hạ rộng lớn, không còn liên quan đến nàng nữa.
Chỉ còn lại mảnh trời vỏn vẹn của chốn hoàng cung, bị l*иg son níu giữ, trở thành chim trong l*иg.
Nằm mơ!
Nàng - hiện tại là Vải Thúy Vi, vận mệnh của nàng phải nằm trong tay nàng, là do chính nàng quyết định!
Phải báo thù cho nguyên chủ, ám sát hoàng đế, tru di cửu tộc, trở vè hiện đại. Đó mới chính là vận mệnh của nàng!
Sau đó, Vải Thúy Vi nàng vấp chân ngã sấp mặt vì đi đường mà cứ ngoái đầu nhìn lại
Đôi lời tác giả:
Lâu rồi không cập nhật truyện này, tôi lười viết quá, nhưng bạn tôi bảo khi nào tôi viết đủ 10 chương thì ẻm sẽ đề cử truyện của tôi.
Hồi trước tôi chơi game Mộng Hoàng Cung nên mới có ý tưởng viết truyện này. Nhưng mà game đó sập cmnr, nên thôi tôi cũng tịt luôn. Giờ viết tiếp nên chắc cũng không còn trẻ trâu như hồi trước.
Nói chung là khi mọi người đi đứng nhớ nhìn đường, đừng để bị vấp như Vải Thúy Vi nhé.