Tác giả: Đông Trùng Hạ Thảo
Ngày viết: 16/12/2022.
Ngày hoàn:
Tag: Thâm tàng bất lộ Thang Uyên × Bụng dạ khó lường Thúy Vi, xuyên không, báo thù, vả mặt, ngược tra, vừa nhạt vừa hề, triều đại giả tưởng.
Đặc biệt chú ý: có FLAG!!!
Thúy Vi xuyên đến một triều đại không có trong lịch sử.
Nơi này có hoàng đế, có tàu lửa, có công ty xí nghiệp, có giang hồ, còn có vòi xuỵt đuýt!
Thân xác mà Thúy Vi xuyên vào là quý phi của hoàng đế. Nhưng hoàng đế lại là tên tra nam chẳng ra gì, hành quý phi đến chết đi sống lại.
Sau đó quý phi còn gặp một hai ba bốn người nữa, nhưng những người này đều coi quý phi là thế thân của người khác.
Khi người đó trở về, quý phi vốn được họ nâng niu như trân bảo bị vứt xuống đất như đồ bỏ đi.
Trân bảo vỡ tan. Từ nay chẳng thể lành được nữa.
Đôi lời nhắn nhủ:
Không phải lần đầu viết, nhưng hành văn hơi thô, câu từ lủng củng. Mình sẽ cố cải thiện cho tốt hơn ạ.
Hơn nữa đây là triều đại do mình tưởng tượng ra, nên không theo quy tắc nào, nếu có trùng chỉ là sự ngẫu nhiên.
Mình hay đọc QT nên nhiều khi sẽ lậm, hy vọng mọi người thông cảm cho. Nếu có gì không phải, hay nghi ngờ mình đạo văn thì xin cứ nói thẳng cho mình. Nếu là đúng là mình đạo thật thì mình sẽ chân thành xin lỗi và sửa lỗi.
Xin cảm ơn ạ.
Trích đoạn 1:
Thúy Vi leo tường trốn cung đi chơi bị hoàng thượng bắt được. Ngài hỏi nàng muốn làm gì, Thúy Vi ấp úng không nói được.
"Thôi." Ánh mắt hoàng thượng thấm đẫm nỗi cô đơn, chàng xoay đi, bóng dáng tiêu điều tịch mịch: "Nàng không muốn nói thì thôi, trẫm không ép nàng."
" Không phải mà hoàng thượng!" Không hiểu sao nhìn hoàng đế thế này, nàng lại thấy y có chút đáng thương: "Nếu thϊếp nói ra thì hoàng thượng sẽ vui vẻ lại chứ?"
Thúy Vi nhìn chàng, hít sâu một hơi: " Thật ra thϊếp trèo tường là vì.."
"Trẫm hiểu." Chàng xoay lại nhìn nàng, dịu dàng sủng nịch như tràn ra từ trong mắt. Gương mặt u ám biến mất, thay vào đó là nụ cười ấm áp: "Nàng không cần phải gượng ép mình đâu."
Đoạn, chàng kéo nàng vào lòng, cọ đầu vào tai nàng như cún nhỏ: "Trẫm sẽ không ép nàng nói những chuyện nàng không muốn nói đâu. Nàng không vui, trẫm cũng không vui được."
"Trẫm muốn đợi một ngày nào đó, nàng có thể chủ động nói cho trẫm nghe, toàn tâm toàn ý với trẫm. Dù sao trẫm cũng là phu quân của nàng, là người để nàng nương tựa suốt đời."
Chàng vùi đầu vào cổ nàng, thở dài một hơi: "Trẫm có thể chờ, nhưng nàng đừng để trẫm chờ quá lâu."
Thúy Vi cũng vòng tay ôm lấy chàng, trong lòng chợt yếu mềm. Có lẽ không nên giấu chàng điều gì. Có lẽ..
Có cái rắm!
Hoàng đế chết tiệt, thổi hơi ngứa cả cổ!
Hoàng đế bên kia nhìn nàng cảm động nói không nên lời, khóe môi đắc ý nhếch lên.
Ngu ngốc, thật dễ lừa.
Trích đoạn 2:
Thúy Vi gặp Thang Uyên vào một ngày trái nắng trở trời, mưa rơi tầm tã.
Hôm ấy nàng lén xuất cung ra ngoài, chỉ dẫn theo nha đầu thân cận, cả ô cũng không đem.
Lúc đứng trong hiên tránh mưa thì gặp hắn, lúc đó hai người vẫn chưa quen biết nhau.
Thang Uyên đưa cho nàng một tờ danh thϊếp, trên góc trái còn mạ vàng, chủ động giới thiệu:
"Gặp nhau là duyên, sau này nếu có việc như cần phải điều tra tình nhân của người yêu, đánh ghen bắt gian thì cứ đến tìm ta."
Thúy Vi nhìn tờ danh thϊếp, mấy chữ "Văn phòng thám tử đệ nhất Đông Kinh" to tướng đập vào mắt.
Trong lòng nàng cười nhạt, ai thèm bắt gian hoàng đế chớ.
Trời mưa mãi không dứt, Thúy Vi nhàm chán dí dí mũi giày xuống nền gạch ẩm ướt. Bỗng nghe "xoạch" một tiếng, trước mặt nàng bỗng bị bóng đen che khuất.
Nàng nhìn sang, thì ra là Thang Uyên mở ô, chắc là đang định đội mưa về.
Ánh mắt Thúy Vi nóng cháy đến độ Thang Uyên không nhịn được nhìn sang, mở miệng thăm dò: "Hay là cô nương cầm ô của tại hạ..."
" Không được không được, như thế ngại lắm." Thúy Vi ngắt lời hắn, nhanh chóng từ chối, nhưng lại trong ngoài bất nhất đưa tay nắm chặt cán ô không buông.
Ý cười trong mắt Thang Uyên càng ngày càng sâu.
Cuối cùng Thúy Vi đắc ý cầm ô hồi cung.