Lão Thất hoảng hốt: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
“Đậy nắp, đậy nắp quan tài chứ còn gì nữa!”
Bà lão rụng gần hết răng chỉ thừa ba chiếc nhưng nói chuyện lại rất rành rọt, còn nhanh như chớp lao tới đóng chặt nắp quan tài lại!
Con mèo sống kia bị nhốt bên trong nên hoảng loạn, cào cấu điên cuồng, kêu gào đến lạc giọng, tiếng kêu thê lương của nó rất khủng bố, giữa đêm khuya nghe chẳng khác nào tiếng khóc của quỷ dữ.
“Bà làm cái quái gì vậy?!” Tôi cũng hoang mang trước hành động của bà ta: “Đừng gây thêm chuyện nữa! Khó khăn lắm mới đến được bước này, chỉ cần đưa quan tài về là có thể hóa giải oán khí rồi.”
“Ha ha.” Bà lão cười nhếch mép, đầy vẻ âm hiểm: “Muốn nhập vào phần mộ tổ tiên nhà tôi, muốn làm con dâu nhà này sao? Nào có đơn giản như vậy? Tôi muốn xem cô ta có phúc phần đó hay không!”
Lão Thất cuống quýt đến mức dậm chân: “Mẹ, mẹ rốt cuộc định làm gì? Nhốt mèo vào quan tài là ý gì chứ?”
“Con ngốc quá! Mẹ nghe nói cô ta muốn vào phần mộ tổ tiên nhà mình nên bèn tìm người hỏi thăm nói đây là cách để rước tài lộc vào nhà!”
“Tài lộc?”
“Đúng thế! Nhốt một con mèo đã nhịn đói năm, sáu ngày vào quan tài, để nó đang sống sờ sờ bị chết ngạt trong đó… còn nói nó càng kêu gào thảm thiết, càng cắn xé thi thể tơi tả thì nhà mình càng phát tài đó!”
Lão Thất sắp khóc: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Con vất vả lắm mới giải được oán khí này, giờ mẹ lại giở trò này, chẳng phải muốn mạng con sao?”
“Con thì biết cái gì! Mẹ đã tìm người và hỏi thăm rồi, cách này chắc chắn không sai đâu.”
Bất chấp sự phản đối của Lão Thất, bà lão nhất quyết bắt gã đóng chặt nắp quan tài, dọc trên đường đi, tiếng mèo kêu thảm thiết không ngừng vang lên, nữ thi dường như cũng phải chịu đau đớn, phát ra tiếng gầm rú nặng nề nhưng cô ấy không phản kháng được.
Tôi định can thiệp nhưng Mặc Sâm kéo tôi sang một bên và thì thầm:
“Cô làm nghề này mà vẫn chưa nhìn rõ sao? Đây là nghiệp của nhà bọn họ, dù chúng ta có muốn can thiệp cũng vô dụng.”
“Bà ta đang làm gì vậy?”
“Đây là một loại tà thuật, gọi là Thăng Quan Phát Tài. Cách thực hiện thì có nhiều, nhưng phổ biến nhất là dùng mèo. Người ta sẽ dùng con mèo còn sống bị bỏ đói vài ngày vào quan tài để nó gặm xác và kêu gào, những tiếng kêu ai oán trong quan tài sẽ tạo ra oán khí, oán khí càng sâu, tài lộc càng nhiều, đây là một phương pháp liều mạng cầu tài.”
Cũng không biết ai là người đã nghĩ ra cách làm này, thật là ác độc đến cực điểm.
Ngoài mèo, còn có thể dùng chó, sói, hoặc rắn, nói chung, những loài động vật có tính khí dữ dằn, oán khí nặng đều có thể đưa vào, để giúp họ cầu tiền của phi nghĩa.
Thật lòng mà nói, đây là lần đầu tiên tôi nghe đến loại tà thuật kỳ dị như vậy.
Mặc Sâm lại kể thêm một câu chuyện xưa, lần này là câu chuyện của tộc hồ ly của hắn.
“Ngày trước có một phú hào bắt được một con hồ ly cái của tộc chúng ta, rồi nhốt nó vào quan tài. Con hồ ly đó tính tình dữ dằn, nó kêu la suốt bảy ngày bảy đêm mới chết.”
“Ngay khi con hồ ly chết, vợ của phú hào giống như trở thành một người khác, không chỉ khỏe mạnh hơn, nhan sắc còn trở nên xinh đẹp lạ thường. Một người đã bốn, năm chục tuổi lại mị hoặc như hồ ly tinh.”
“Những người làm như vậy không phải cầu tài, mà là cướp mạng và sức quyến rũ của hồ ly.”
Mặc Sâm tiếp tục: “Phương pháp này tuy rằng linh, xác thật có thể cầu được tiền của phi nghĩa nhưng cái giá phải trả không hề nhỏ. Dựa trên tình hình của họ, không đầy một năm, cả gia đình từ thịnh vượng sẽ rơi vào cảnh suy vong.”
Nghe xong câu chuyện này, tôi lập tức sinh lòng sùng bái hắn!
“Không ngờ anh lại hiểu biết nhiều đến vậy!”
“Hừ.” Mặc Sâm lạnh nhạt cười: “So với chút tài mọn của cô, tôi đủ sức làm lão sư tổ của cô.”
Tôi ngay lập tức khoác lấy tay hắn, nài nỉ: “Tôi muốn bái anh làm thầy! Tôi cảm thấy anh còn có thể dạy tôi rất nhiều điều. Chỉ cần anh chịu dạy, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì.”
“Cô từ khi nào trở nên tùy tiện như vậy?”
Ánh mắt lạnh nhạt của hắn liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới, như thể không tin tôi lại đột nhiên tin tưởng hắn đến thế.
Từ chỗ luôn đề phòng, bây giờ lại chủ động muốn bái hắn làm thầy?
Hắn lại vô tình từ chối, một câu nói đã đánh sự nhiệt tình của tôi vào lãnh cung.
“Cô và tôi là kẻ thù, là chủ nợ và con nợ, không cần phải dây dưa quá nhiều. Đợi đến tháng Mười khi cái thai này rời khỏi cơ thể, tất cả sẽ trở về điểm ban đầu. Tôi không muốn có bất kỳ mối ràng buộc nào với cô. Hiện tại có thể dạy cô được chút gì thì dạy, còn lại thì đừng mơ tưởng nữa.”
Hắn bước nhanh về phía trước, để lại mình tôi đang đi càng lúc càng chậm chạp.
Nhìn bóng lưng hắn xa dần, trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một nỗi mất mát khó tả. Đặc biệt là trong khung cảnh đêm tối này, trái tim tôi bỗng trở nên vô cùng trống trải, chẳng hiểu vì sao…
Chúng tôi cùng Lão Thất khiêng quan tài về nhà, lúc này, bên trong quan tài đã không còn động tĩnh gì nữa, nhưng lại nặng hơn rất nhiều, con có mùi máu tanh nồng bốc ra từ những kẽ hở.
Tôi đoán con mèo kia đã ăn thi thể nữ thi.
Lão Thất đào một cái hố trong vườn sau nhà, chôn quan tài xuống, sau đó dựng một bài vị và đốt vài xe kim nguyên bảo, cả giấy hôn thú tôi bảo gã viết cũng được đốt theo.
Mấy ngày sau, những con ốc vít trên người lão Thất rơi hết, người và tinh thần cũng trở nên khỏe, không sợ lạnh nữa!
Lão Thất cầm một sọt đầy cá tôm, những loại gã tự tay bắt ở sông Trường Giang đến cảm ơn tôi.
Gã gãi đầu ngượng ngùng: “Tôi biết cô đã giúp tôi một việc lớn như thế, lẽ ra tôi nên đưa phong bì cho cô, nhưng dạo này tôi không có đồng nào trong tay…”
Tôi hơi khó hiểu: “Chuyện mẹ ông làm không thành à? Quan tài không có động tĩnh gì chứ?”
“Không có động tĩnh gì cả, nhưng chút tiền trong nhà đều bị mẹ tôi lục sạch, bà ấy nói là đem đi đầu tư, già như thế rồi, chẳng lẽ bị người ta lừa sao?”
Tôi lắc đầu, không biết nói gì, chuyện này tôi cũng không giúp được nữa, lại trò chuyện thêm vài câu, lão Thất kể:
“Người bày mẹ tôi cái trò đó họ Trương, ngoại hiệu là Thần Tiên Trương. Nghe nói gần đây ông ta xuất quan, thường lui tới mấy thôn gần đây, còn nói không ít người vốn định tìm cô xem chuyện đã quay xe đi tìm Thần Tiên Trương.”
Thảo nào, tôi còn thắc mắc dạo này sao số người tìm tôi ít đi nhiều như thế!
Hơn nữa, Thần Tiên Trương xem việc khác tôi, thủ đoạn đủ kiểu quái dị, nghe nói gần đây ông ta bày ra một trò mới gọi là “Độ Linh”. Tôi chưa từng nghe qua, nên tò mò hỏi lão Thất thử.
Lão Thất bỗng cười xấu xa, ánh mắt đầy vẻ bất kính với tôi: “Ngụy Hoa Tử, cô nói xem, một cô gái trẻ như cô, làm sao lại không biết chuyện này chứ?”
Tôi khựng lại, nhìn thấy khuôn mặt gã đỏ lên, bắt đầu không lựa lời nói, tôi lập tức hiểu ngay là mùi hương kỳ lạ trên người tôi lại phát huy tác dụng.
Tôi tức giận đá một cú, làm đổ cả sọt cá.
“Cút ngay! Mang cá của ông đi chỗ khác! Tôi không thích ăn cá, hôm nay cũng không tiếp khách nữa!”
Lão Thất giả vờ nhặt cá, nhưng khi đang cúi xuống, một con cá bỗng nhảy lên, lao thẳng về phía tôi. Gã luống cuống lao đến đè lên người tôi để bắt cá, đôi bàn tay nhơ nhớp dầu mỡ suýt chui vào cổ áo tôi.
Tôi lập tức tung một cú đá, khiến gã ngã lăn ra đất, nhưng, lão Thất lại tham lam hít một hơi thật sâu, vẻ mặt đầy say mê, đưa tay lên mũi ngửi ngửi.
“Thơm quá, thật là thơm! Ngụy Hoa Tử, trên người cô sao lại thơm đến vậy? Thơm đến mức đầu óc tôi bấn loạn, tôi không kiểm soát được bản thân, phải làm sao đây?”
Tôi siết chặt tay, trong lòng tức tối, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bất lực. Cái thứ hương này, là phúc hay họa, tôi vẫn chưa phân định rõ được!