Hồ Quân Quấn Lấy Tôi

Chương 21: Tiệc Phúc

“Tôi khinh!”

Tôi tức giận đến mức nước bọt bay tứ tung: “Nếu ông còn hỗn láo nữa thì đừng trách tôi không khách khí!”

Đối mặt với tình huống này, tôi vốn không thấy lạ nữa nên trên người lúc nào cũng chuẩn bị vài món đồ phòng thân, thừa dịp Lão Thất định tiến lại gần thêm, tôi lập tức rút gậy điện ra chích cho gã ngất xỉu.

Gã ngã nhào vào đống cá, quần dưới thân ướt một mảng lớn, chảy ra không ít chất lỏng không rõ là gì.

Tôi kinh tởm đạp gã ra ngoài cửa.

Vừa định đóng cửa thì bà nội tôi từ ngoài chạy vào, mặt đầy giận dữ, ngay sau đó, ba mẹ tôi cũng hối hả trở về, họ vốn làm công ở trên thành phố, không thường về nhà, sao nay lại đột ngột trở về.

Điều khiến người ta cảm thấy bất an hơn cả là Ngụy Bằng cũng trở về rồi.

Ngụy Bằng thường ngày chẳng quan tâm đến chuyện trong nhà, chỉ khi có chuyện lớn mới xuất hiện, bình thường, nó toàn ở ngoài ăn chơi đàng điếm không về nhà, chẳng ai quản nổi.

Lòng tôi bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

“Bà nội, có chuyện gì vậy? Sao mọi người đều về nhà cả rồi?”

Bà nội giận đến mức mặt đen, dường như có rất nhiều điều muốn nói nhưng rồi lại ngập ngừng không thốt ra được. Bà nhìn lên lầu như đang hỏi xem Mặc Sâm có ở đó không.

Tôi lắc đầu: “Anh ta ra ngoài rồi, nói là có việc cần làm.”

Bà nội lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rồi nói: “Tất cả là do chú hai của con gọi mọi người về, cái thằng mất hết nhân tính đó nói muốn bàn chuyện, nhưng thực chất là muốn…”

“Chú hai muốn làm gì?”

“Nó nói muốn tổ chức một bữa tiệc phúc cho ông nội con, còn muốn di dời mộ phần của ông, cải táng vào một mảnh đất phong thủy bảo địa! Làm tốt thì tăng phúc tăng thọ cho con cháu đời sau của nhà ta.”

“Gì cơ?” Tôi như bị sét đánh ngang tai: “Không phải trước đây đã nói là không biết hài cốt của ông nội ở đâu sao?”

Tôi chưa từng gặp qua ông nội, nhưng nghe kể không ít chuyện về ông.

Khi còn trẻ, ông không được tiếng thơm, không chỉ hay đánh vợ mà còn vô cùng gian xảo, hơn nữa tính tình nóng nảy, đặc biệt là... Dê cụ!

Sau khi bà nội thờ cúng Hồ Tiên thì kiên quyết không cho ông chạm vào mình nữa, nhưng ông khi đó sung mãn, làm sao nhịn được?

Vậy là ông dồn hết bực tức lên người bà nội, tuy không còn động tay động chân nhưng lại dùng cách khác tồi tệ hơn là ở bên ngoài nói xấu bà nội, để những lời đàm tiếu như những nhát dao đâm mạnh vào lòng bà.

Vì vậy, khi nghe chú hai nhắc đến chuyện này, bà nội hận đến mức chỉ muốn cầm dao đâm chết chú hai!

“Đúng là đồ táng tận lương tâm! Người đã chết nhiều năm như vậy rồi, giờ còn muốn lôi hài cốt ra làm cái gọi là ‘tiệc phúc’? Ông ta thì có phúc đức gì mà bày đặt như thế?”

Tiệc phúc là một truyền thống ở vùng này, đến giờ vẫn được duy trì.

Người xưa tin rằng những người sống lâu trăm tuổi là biểu tượng của phúc lộc và trường thọ, khi các cụ ông cụ bà tuổi tám, chín mươi, sống thọ chết tại nhà, đó được coi là “hỷ táng”, “phúc táng”.

Cứ cách vài chục năm hoặc là qua một, hai đời, con cháu sẽ khai quật hài cốt của cụ, rồi tổ chức tiệc linh đình ba ngày như đãi tiệc người sống, rồi cải táng vào một mảnh đất phong thủy bảo địa, để tăng phúc tăng thọ cho đời sau.

Tôi từng nghe qua phong tục này rồi nhưng khi nhỏ thì ít thấy. Lúc đó, tôi vừa bị mù một mắt trái, bà nội luôn nhốt tôi trong nhà, không cho ra ngoài.

Không ngờ lần này đến lượt nhà tôi?

Tôi nghĩ ngợi rồi hỏi: “Không phải nói ông nội chết sớm, chết kỳ lạ sao? Như vậy có được tính là ‘phúc giả’ không?”

Bà nội giận sôi máu, mắng thẳng nhà chú hai một trận, sau đó giải thích cặn kẽ nguyên do.

“Đúng là ông nội con chết sớm, chết cũng rất lạ, nhưng đó là quả báo của ông ta! Sau khi ông ta chết, thi thể bị nhà họ Ngụy giấu đi, chôn ở đâu thì bà cũng không biết, tất cả đều do chú hai con quản lý mấy chục năm qua, giờ lại dựng nên cái trò này!”

Bà nội nói tính ông nội vốn dĩ đã không tốt, lại thêm không biết sợ thứ gì. Từ nhỏ, ông đã sống nhờ việc săn bắn trên núi, gϊếŧ không biết bao nhiêu động vật.

Ngọn núi này lại lớn và hoang vu, có nhiều loài động vật mang linh tính nhưng ông nội chẳng kiêng dè gì, thấy con nào là gϊếŧ con đó, không chút nhân từ.

Vì vậy, lúc ông nội chết cũng đầy kỳ quặc, như thể bị thứ gì đó ám, ông quỳ trên giường, tay chân vặn vẹo những tư thế quái dị, rồi chết không nhắm mắt, đôi mắt lồi hẳn ra, đầy tơ máu, trông như vừa bị thứ gì đó làm cho hoảng sợ tột cùng.

Bà nội vốn ghét ông nên không thèm quan tâm đến chuyện hậu sự, bèn giao toàn bộ cho chú hai lo liệu.

Tôi lớn như vậy rồi nhưng chưa từng đốt giấy tiền hay đi viếng mộ ông.

Lúc nhỏ, khi tôi mới bái sư có từng tò mò hỏi bà nội: "Tại sao không cần viếng mộ hay đốt vàng mã cho ông nội?"

Nghe vậy, bà nội mắng tôi té tát, còn đánh tôi một trận, có thể thấy có bao nhiêu căm ghét ông.

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe.

Tôi tưởng là Mặc Sâm đã về, liền len lén ra cửa sổ nhìn xem, không ngờ lại là chú hai! Dáng vẻ chú ấy đầy oai phong, theo sau là cậu con rể ở rể, Hạ Minh.

"Bà nội, chú hai và Hạ Minh đến rồi!"

Bà nội tức đến mức mặt tối sầm: “Đừng mở cửa, đuổi họ đi cho bà!"

Chú hai cũng biết bà nội sẽ không đời nào chịu mở cửa, bèn nhét một tấm thiệp mời qua khe cửa:

"Mẹ, chuyện này con đã lo liệu xong xuôi rồi, không cần mọi người phải bận tâm. Anh cả cũng không cần vất vả, đến lúc đó chỉ cần tới tiệc phúc để hưởng phúc khí và may mắn là được."

Bà nội tức đến mức suýt nổ phổi: "Nếu mày nhất quyết không nghe lời, thì đừng nhận tao là mẹ mày!”

"Sao lại nói vậy được chứ? Mẹ, mẹ đừng nóng, con làm tất cả chẳng phải vì muốn tốt cho nhà họ Ngụy sao? Làm sao lại sai được? Mẹ yên tâm, những gì mẹ lo lắng con đã suy xét rồi, con còn đặc biệt mời thầy phong thủy, chính là thần tiên Trương! Mẹ nghe đến tên ông ấy chưa? Con phải tốn rất nhiều tiền mới mời được ông ấy!"

Thần tiên Trương?

Tôi thoáng cảm thấy bất an, liền nói: "Chú hai, người đó chuyên sử dụng tà thuật, không phải người tốt đâu."

“Ha ha ha…” Chú hai cười lạnh không chút nể nang: “Ngụy Lai à, mày nói thế không đúng, từ khi mày làm nghề xem chuyện thì nhìn ai cũng không ra gì, cứ nghĩ ai cũng kém hơn mày sao? Người ta ở ngoài được gọi là thần tiên, mày ghen tị với người ta cũng không cần quá đáng như vậy chứ?”

Con rể của chú hai ngồi bên cạnh liền hùa theo: “Đúng thế, nên mới nói phụ nữ làm việc này vẫn kém hơn chút. Con nghe bên ngoài người ta đồn thổi, bảo là Ngụy Lai không sạch sẽ, không biết đang làm ăn kiểu gì…”

Ngụy Bằng nghe thế liền tức giận đạp cửa bước ra: “Mày nói cái gì đấy?!”

Hạ Minh tỏ ra ngang ngược: “Giữ cái miệng sạch sẽ chút đi! Chuyện này vốn dĩ ai cũng biết mà, chỉ cần là đàn ông đến gần Ngụy Lai thì đều khen chị ta, mày nói xem tại sao?”

Ngụy Bằng lười đôi co với hắn ta, liền bước tới đấm thẳng vào mặt Hạ Minh một quyền!

Tôi không ngờ Ngụy Bằng lại bảo vệ tôi vào thời khắc quan trọng này, làm tôi cảm thấy vô cùng ấm lòng.

Thấy tình hình trở nên hỗn loạn, bà nội tức giận đập vỡ cái cốc, hét lớn một tiếng mới khiến mọi người im lặng.

“Đủ rồi! Ngụy Chiêu, rốt cuộc mày muốn làm gì?”

Chú hai sững người, sắc mặt trở nên vô cùng u ám.

“Ngụy Chiêu? Nhiều năm qua rồi, cuối cùng mẹ cũng chịu gọi tên con, bình thường mẹ có bao giờ gọi tên con đâu!”

Bà nội nhìn chú hai, mặt đầy vẻ chán ghét:

"Ngụy Chiêu, đừng có mà vòng vo nữa! Chuyện này là do mày khởi xướng, muốn làm gì thì nói thẳng ra đi!"

Chú hai nhếch môi cười lạnh, ánh mắt sắc bén lướt qua mọi người trong phòng:

"Con chỉ muốn tốt cho nhà họ Ngụy! Mẹ có biết nhà ta dạo này làm ăn thế nào không? Mẹ cứ ngồi nhà mà không lo nghĩ, nhưng con thì khác, con phải gánh vác tất cả! Bây giờ kinh tế suy thoái, nhà họ Ngụy chúng ta đã không còn như xưa. Nếu không nhờ vận mệnh của gia tộc, liệu chúng ta có thể trụ nổi qua năm nay không?"

Bà nội đập mạnh xuống bàn: "Vận mệnh gia tộc? Mày định trông cậy vào cái xác của ông già mày để đổi lấy vận mệnh sao? Ngụy Chiêu, mày đúng là mất hết nhân tính rồi!"

Chú hai cũng không chịu thua, hừ lạnh:

"Nhân tính? Nhân tính có ăn được không? Mẹ, mẹ sống đến từng này tuổi rồi, lẽ nào còn không hiểu? Ở đời chỉ có tiền mới là thứ quan trọng nhất! Mẹ không lo thì để con lo, con đã sắp xếp đâu ra đấy cả rồi, đến lúc đó chỉ cần mẹ xuất hiện để chứng minh nhà họ Ngụy chúng ta đoàn kết là đủ!"

Lúc này, Hạ Minh vẫn không chịu yên, liền chen vào:

"Đúng đó, bà nội, chẳng qua cũng chỉ là một cái xác thôi mà. Sao phải làm quá lên thế? Ngược lại, nếu buổi lễ này thành công, cả nhà họ Ngụy đều được thơm lây."

Ngụy Bằng bỗng cười lạnh, giọng nói đầy mỉa mai:

"Người ngoài như mày mà cũng dám mở miệng dạy đời? Hạ Minh, tôi khuyên mày tốt nhất là ngậm miệng lại, đừng khiến tôi ngứa mắt thêm."

Bà nội không nhịn được nữa, bà vớ lấy cái chén trên bàn, ném thẳng về phía Hạ Minh, làm hắn ta sợ đến mức phải lùi lại vài bước.

"Cút ra ngoài hết! Tao không muốn nghe thêm lời nào nữa! Nếu mày còn dám làm cái trò gì với xác của ông già mày, Ngụy Chiêu, thì đừng trách tao ra tay không nể tình!"

Chú hai cười nhạt, không hề nao núng:

"Mẹ, mẹ dọa ai vậy? Chẳng qua mẹ chỉ giỏi mạnh miệng thôi. Đến lúc đó, ai dám cản tôi?"

Chú quay người bỏ đi, nhưng trước khi rời khỏi, còn cố ý để lại một câu đầy thách thức:

"Ba ngày sau, tôi sẽ tổ chức tiệc phúc, xem thử ai có gan cản trở!"

Bầu không khí trong phòng như đông cứng lại. Tôi nhìn bà nội, thấy đôi tay bà run rẩy mà trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bất an khó tả.