Hồ Quân Quấn Lấy Tôi

Chương 19: Nữ thi

Có lẽ cảm nhận được sự hiện diện của Lão Thất, nữ thi dưới sông Trường Giang cũng bắt đầu làm ầm ĩ lên, từng luồng âm khí bốc lên từ mặt nước, ở trên mặt nước hình thành một xoáy nước.

Lão Thất thật sự hãi đến mức quỳ xuống đất một tiếng phịch, khổ sở xin tha.

“Tôi thật sự sai rồi, tha cho tôi đi! Tôi không phải người hại cô, đừng tìm tôi… Có chuyện gì cũng xin đừng tìm tôi, tôi cầu xin cô mà!”

Nữ thi hình như nghe thấy tiếng của Lão Thất, từ dưới nước vang lên tiếng cười lạnh căm căm đến rợn người, tựa như dưới lòng sông sâu ấy đang giấu một sinh vật khổng lồ, nó đang nhả ra từng bọt khí ùng ục, ùng ục.

Chỉ chốc lát sau, nữ thi đã “gửi tặng” chúng tôi một phần lễ gặp mặt!

Giữa những bọt nước sủi lên đột ngột xuất hiện một thi thể, rồi cái thứ hai, thứ ba…

Chỉ là trong vòng chưa đầy mười phút, có năm khối thi thể trôi nổi trên mặt nước, mà những xác chết này vẫn giữ được vẻ ngoài như vừa mới qua đời, trên người bám đầy ốc và phủ một lớp nhớt bóng nhẫy, thậm chí còn kéo theo từng sợi nhầy dính.

Lão Thất không rõ đây là có chuyện gì: “Chuyện… chuyện này là sao? Đây đều là người bị cô ta hại chết ư?”

“Chính xác hơn thì là chết thay ông.” Mặc Sâm lạnh lùng đáp: “Cô ta bị ông phong xác, oán khí nặng tích tụ không có chỗ giải tỏa, nên chỉ có thể gây họa cho những người trên mặt sông, những món nợ nghiệt này đều phải tính ở trên người ông.”

Lão Thất bị dọa ngốc nên đặt mông ngồi xuống đất, còn tính nhảy xuống sông tự vẫn.

Mặc Sâm nhìn thấu tâm tư của gã, bật cười lạnh lẽo: “Dù ông có nhảy xuống sông chết cũng vô ích, chết rồi cũng phải ở bên cô ta, ông nghĩ rằng mình có thể chạy thoát sao?”

Đây đúng là tuyệt vọng mà, chết không thành, sống không xong!

Nhưng mà Mặc Sâm nói cũng chưa sai, bởi vì hết thảy nguyên nhân gây ra bắt nguồn từ Lão Thất.

Lão Thất sững sờ hồi lâu nhưng vì lương tâm và thói quen nghề nghiệp nên vẫn cố gắng vớt cả năm thi thể kia lên, xếp thành một hàng ngay ngắn, dùng vải bố che khuất mặt họ lại.

Tôi khẽ thở dài một hơi rồi nói: “Nếu ông nguyện ý, tôi hiện tại liền gọi cô ta ra nói chuyện, hỏi xem cô ta còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, cố gắng giúp để cô ta có thể ra đi thanh thản, thế nào?”

Lão Thất gật gật đầu, trông chẳng khác nào một khối xác không hồn.

Tôi ngồi bên bờ sông, đốt một xấp tiền giấy, thắp ba nén nhang, không lâu sau, sắc trời bên sông thay đổi, một trận cuồng phong nổi lên, cuốn tro lên dần dần hiện ra một quỷ ảnh.

Lão Thất không dám ngẩng đầu lên, chỉ thấy quỷ ảnh di chuyển đến trước mặt gã, đứng bất động, chăm chú nhìn chằm chằm vào gã.

Tôi tiếp tục đốt mấy lá bùa vàng, thử bắt chuyện với cô gái mấy câu, tôi hứa sẽ giúp cô ấy vớt thi thể lên và an táng tử tế. Nếu cô ấy muốn, tôi có thể đưa cô ấy về quê nhà, hoặc thậm chí đốt một thế thân để cô ấy có bạn đồng hành trên đường xuống Hoàng Tuyền.

Người phụ nữ đều đồng ý, không gây khó dễ cho chúng tôi nhưng cô ấy có một yêu cầu là hy vọng Lão Thất có thể đồng ý với cổ.

Nếu Lão Thất không đồng ý thì cả đời này cô ấy sẽ không rời khỏi gã!

Tôi không còn cách nào khác, đành chuyển lời lại: “Cô ta đồng ý rời đi với điều kiện chúng ta phải an táng cô ta tử tế. Tuy nhiên, cô ta có một yêu cầu mà ông nhất định phải đồng ý.”

Lão Thất ngơ ngác: “Yêu cầu gì?”

“Cô ta muốn ông cưới cô ta, đưa vào phần mộ tổ tiên nhà ông, sau khi chết, ông phải lập bài vị thờ cúng cô ta, cả đời này không được lấy ai khác ngoài cổ.”

Nghe đến đây, Lão Thất lập tức nổi giận: “Tôi đã làm gì cô ta chứ? Khó trách mẹ tôi nói cô ta không phải người tốt! Cô ta đúng là quỷ kế đa đoan, chết rồi còn muốn hại tôi!”

Gã không còn sợ nữa, vừa mắng vừa trút hết phẫn nộ trong lòng.

“Nếu đã nói như vậy thì kệ cô ta đi! Tôi không đời nào chấp nhận yêu cầu của cô ta! Tôi muốn cô ta mãi mãi không thể luân hồi, bị phong ấn ở dòng sông Trường Giang này! Còn bắt tôi cả đời không được lấy vợ nữa sao? Dựa vào cái gì? Cô ta sống thì tự tại, chết rồi cũng ung dung, tôi không cam tâm!”

Sự phản kháng của Lão Thất chọc giận cô ấy, ngay lập tức, trên mặt sông xuất hiện một cái xoáy nước! Xoáy nước càng lúc càng lớn, chẳng bao lâu đã hình thành một cái hố.

Quỷ ảnh bay vào trong hố, dùng toàn bộ oán khí bắn một cột sóng dữ về phía Lão Thất, gã run lên, nháy mắt bị sóng nước cuốn vào trong sông.

Dù gã bơi cực giỏi, nhưng trong xoáy nước khổng lồ đó vẫn không thể nhúc nhích, chỉ có thể từ từ chìm xuống.

Lão Thất hoảng sợ, lại hướng tôi cầu cứu, Mặc Sâm nghe phiền, liền phẩy tay, quét thêm một đợt sóng lớn táp thẳng vào gã.

“Đừng vội cứu ông ta, chưa đến lúc nguy hiểm tính mạng ông ta sẽ không chịu hiểu. Hơn nữa, cô ta cũng chẳng nỡ để ổng chết, vì chỉ có ông ta mới giải được phong ấn.”

Quả nhiên đúng như Mặc Sâm nói, cô ấy chỉ muốn dạy dỗ gã một bài học.

Hơn mười phút sau, Lão Thất bị sóng đẩy dạt vào bờ. Lần này, trên người gã bị ốc bám đầy, toàn thân nhớp nháp chất nhầy giống hệt năm cổ thi thể kia.

Lão Thất biết mình cách không xa cái chết, quỳ và đập đầu xuống đất, hạ quyết tâm.

“Ngụy Hoa Tử, giúp tôi chuyển lời đến cô ta! Tôi đồng ý, tôi chấp nhận! Cả đời này tôi không lấy vợ, sẽ đưa cô ta tiến vào phần mộ tổ tiên nhà tôi, làm ơn bảo cô ta tha cho tôi!”

Lập tức, xoáy nước biến mất, mặt sông tĩnh lặng. Cô ấy nhắn tôi chuyển lời bảo Lão Thất đêm nay phải mang quan tài đến đón cô ấy về nhà, đồng thời đưa cả mẹ ông đến, coi như lễ dạm ngõ.

Lão Thất làm theo, tối đó khiêng một chiếc quan tài đến, phía sau là người mẹ già tập tễnh theo sau.

Dù tuổi đã cao, nhưng vẻ độc ác trên gương mặt bà lão không hề che giấu, thoạt nhìn phi thường xảo quyệt âm ngoan, ánh mắt sắc lạnh khiến tôi e ngại.

Tôi khẽ vỗ vỗ ngực, thì thầm với chính mình: “May mà mình không phải làm dâu…”

Mặc Sâm nghe xong, liếc tôi một cái, bật cười lạnh: “Với cái bộ dạng yếu ớt này của cô, nếu gặp phải bà mẹ chồng kiểu đó, chắc giờ đã bị phanh thây rồi.”

Nghe vậy, mẹ của Lão Thất trừng mắt nhìn chúng tôi đầy căm phẫn!

Có lẽ trên đường đi, Lão Thất đã dặn bà ta không được nói lung tung, nên mới giữ một thái độ bình tĩnh, chưa từng mắng chửi câu nào.

Nữ thi yêu cầu Lão Thất xuống nước để vớt xác cô ấy, tôi dặn dò gã vài câu, ở trên bờ ba quỳ chín lạy mới xuống nước, chẳng mất bao lâu thì đã tìm được thi thể của cô ấy!

Lão Thất cũng cảm thấy kỳ quái: “Đúng là gặp quỷ rồi! Trước đây tôi đã mò bao nhiêu lần mà chẳng thấy, sao lần này lại tìm được ngay?”

“Lúc trước âm khí nặng, khiến mắt ông bị che mờ.” Tôi thúc giục: “Thời gian không còn sớm, nhanh tay lên! Phải đưa quan tài về trước bình minh.”

Lão Thất run rẩy gỡ từng quả cân và tấm vải đen trên thi thể nữ thi, sau đó tự tay rút ra tám cây đinh quan tài cắm trên thân cô ta.

Phong ấn từng bước được giải, hồn phách của nữ thi cũng dần dần hiện lên, đứng sừng sững ngay sau lưng mẹ của Lão Thất.

Nhưng mẹ Lão Thất chẳng hề hay biết, vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn nữ thi, hoàn toàn không chút sợ hãi nào trong ánh mắt đó, nhìn vẻ mặt bà ta thậm chí còn có cảm giác như muốn lao đến cắn xé nữ thi.

Tôi hỏi: “Xong chưa? Đã rút hết đinh chưa?”

“Xong rồi, đủ tám cái, không thiếu cái nào!”

“Dùng vải đen bọc lại, mang về rồi đốt liên tục ba ngày ba đêm, sau đó chôn cất là xong chuyện. Giờ thì đóng nắp quan tài lại, khi về đến nhà ghi tên và ngày sinh tháng đẻ của hai người vào hôn thư, rồi đốt thành tro, chuyện này liền thành.”

Lão Thất bất đắc dĩ thở dài một hơi, vừa chuẩn bị đậy nắp quan tài thì bất ngờ mẹ gã lao tới, ném thẳng một con mèo sống vào trong quan tài!