Mặc Sâm nghe xong cũng thấy lạ, chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, ung dung ngồi trên ghế dựa của tôi mà thảnh thơi nghe chuyện xưa.
Tôi không để ý đã ngồi xuống, trực tiếp ngồi lên đùi hắn!
Hắn thuận thế bèn vòng tay ôm lấy eo tôi, nhấc tôi lên để ngồi ngay trên đùi mình...
Lão Thất thường xuyên tiếp xúc với xác chết, có đôi mắt cũng nhìn thấu âm dương, đã sớm thấy Mặc Sâm, gã lúng túng, giả vờ như không thấy gì mà tiếp tục kể chuyện.
Lão Thất nói tiếp: “Người phụ nữ đó cứ bám lấy tôi không buông, nói muốn gả cho tôi, sau đó, tối nào cũng đến tìm, ngủ ở trong chăn...”
Nói đến đây, Lão Thất có vẻ quẫn bách, sơ lược qua đoạn mộng đêm xuân giữa gã và cô gái ấy.
Lão Thất vốn là kẻ độc thân, nếm một lần mùi vị ngọt cũng chẳng kiềm chế nổi mà chung sống với cô ấy như vợ chồng, hai người hằng đêm cuồng nhiệt, điên loan đảo phượng.
“Hừ.” Mặc Sâm nghe vậy chỉ cười lạnh: “Không như thế thì làm sao cô ta bám dính lấy ông?”
Một thời gian sau, Lão Thất cảm thấy cơ thể uể oải không phấn chấn, vài lần lặn xuống nước vớt xác suýt nữa bỏ mạng, ở dưới nước, gã cảm giác có ai đó cứ kéo chân mình!
Gã thật vất vả vùng vẫy trồi lên mặt nước, lại có một đôi tay nhấn đầu gã xuống.
Mà xác của người phụ nữ kia vẫn nằm trên boong tàu suốt hai, ba tháng mà chẳng ai đến nhận, kỳ lạ là cơ thể cô ấy giống như được ngâm trong chất bảo quản, hoàn toàn không hề hư thối! Không chỉ có như thế, khắp người cô ấy còn bò rất nhiều ốc.
Ốc bám chặt lên da thi thể, tiết ra một loại chất nhầy quỷ dị... Chẳng bao lâu, lũ ốc lại biến mất, nhưng lại chẳng được lâu, một đàn ốc mới lại kéo đến.
Nghe đến đây, Mặc Sâm nhận ra điều gì đó liền thẳng thừng hỏi Lão Thất một câu.
“Cái ma nữ đó chắc chắn đã quấn lấy gã rồi, chỉ vì một câu nói khiến cô ta tưởng rằng gã sẽ tốt với cổ cả đời. Cô ta hẳn đã nói với gã về tâm nguyện chưa hoàn thành của mình chứ?”
“Không có!” Lão Thất chém đinh chặt sắt phủ nhận: “Tôi không biết.”
Mặc Sâm híp híp mắt, tỏa ra khí thế nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào ông.
“Tốt nhất là nói thật, chết đến nơi mà còn cứng mồm?”
Lão Thất run rẩy, “bịch” một tiếng quỳ xuống đất như thể vừa nhận ra thân phận thật sự của Mặc Sâm.
“Ông! Tôi nói thật! Tôi không hoàn thành được tâm nguyện của cô ta, chính cô ta cũng biết, tôi đã thử nhưng không làm được, thực sự không có cách nào!”
Lão Thất thú nhận rằng ngay từ đầu gã đã biết người phụ nữ đó không phải là người sống!
Vào ngày rằm tháng Bảy âm lịch, cả hai người lại ân ái với nhau, người phụ nữ khóc lóc kể với Lão Thất rằng cô ấy chết thê thảm, xác vẫn chưa lạnh, không được nhập mộ gia đình, lại bị một gã đàn ông lừa gạt nên nhảy xuống Trường Giang tự vẫn, linh hồn mãi lang thang ở Trường Giang, không thể đi qua cầu Nại Hà, bị hành phạt vô cùng đau đớn.
Vì để được vãng sinh, cô ấy lại một lần nữa tin tưởng Lão Thất, cùng ông, người ma hợp hoan...
Cô ấy không nghĩ muốn mạng của Lão Thất, chỉ mong gã có thể giúp mình được nhập mộ với danh phận là vợ để có thể đi trên con đường luân hồi.
Nhưng Lão Thất sống chết không đồng ý! Không chỉ gã, mà cả cha mẹ già của gã cũng phản đối kịch liệt, nói rằng việc này sẽ ảnh hưởng đến phong thủy trong nhà, cũng bất lợi cho con cháu sau này.
Người phụ nữ nghe vậy, đêm nào cũng khóc lóc thút thít, âm hồn vất vưởng mãi không tan, thường xuyên lởn vởn ở hạ lưu Trường Giang, thỉnh thoảng lại hành hạ Lão Thất, lúc gã lặn vớt xác thì nhấn xuống.
Ba mẹ Lão Thất biết chuyện thì hốt hoảng.
Hai ông bà tính toán, rồi tìm bát tiên xin được tám cây đinh quan tài, sau đó đóng vào thi thể của người phụ nữ. Sau đó, họ nhuộm một tấm vải bằng máu chó mực, gói chặt thi thể cô ấy lại, cuối cùng còn buộc ba quả cân lớn vào chân xác để giữ chặt dưới nước.
Họ muốn phong ấn linh hồn của thi thể nữ, khiến cô ấy không được luân hồi!
Lão Thất nhìn thi thể người phụ nữ mà sợ hãi, lại nhớ đến hình ảnh mình cùng cô ấy hàng đêm cuồng nhiệt, nhưng gã ác, nhẫn tâm buộc thêm vài tảng đá lớn vào thi thể rồi nhấn chìm xuống đáy sông Trường Giang.
Từ đó về sau, Lão Thất mắc phải chứng bệnh kỳ quái, trên người thỉnh thoảng lại mọc ra mấy con ốc vít.
Nghe xong, Mặc Sâm cũng cạn lời: “Còn phải hỏi sao? Sự việc đã rõ ràng như vậy, nguyên nhân là gì, ông thật sự không hiểu à?”
“Tôi biết, tôi biết...” Lão Thất quỳ gối trên đất, cầu xin: “Tôi cũng biết mình sai rồi. Tôi đã thử lặn xuống đáy sông tìm lại thi thể cô ta nhưng không tìm thấy, tôi thật sự hết cách rồi!”
Tôi lẳng lặng nhìn gã, không nói lời nào.
Lão Thất hoảng sợ: “Ngụy Hoa Tử, giúp đỡ đi! Nhà tôi chỉ có mỗi mình tôi là con trai, nếu tôi chết, ba chị gái đầu óc không tốt và ba mẹ già yếu của tôi sống sao nổi đây?”
Tôi chỉ thở dài bất lực: “Sáu chị gái của ông, sống ba, chết ba, ba người còn sống mà khổ hơn chó, chẳng phải vì gia đình các người tạo nghiệt quá nhiều sao?”
Tôi khoát tay, không muốn dính dáng vào chuyện này.
Nhưng Lão Thất sống chết không chịu đi, quỳ gối trước cửa nhà tôi mà cầu xin qua rất lâu.
Tối đến, bệnh của Lão Thất lại tái phát, co giật, quỳ trên đất với tư thế quái dị, hai tay cứ liên tục cào cấu khắp cơ thể, chỉ chốc lát sau, gã đã gỡ được một nắm ốc vít.
Một nắm... Hai nắm... Ba nắm...
Chẳng mấy chốc, trên mặt đất chất đầy hai cân ốc vít, con nào con nấy mập mạp, béo ngậy, vẫn còn sống!
Mặc Sâm nói đây đều là ốc ăn thịt người, người có oán khí nặng mới bị chúng bám lấy, loại ốc này âm khí rất nặng, không may mắn chút nào, bảo tôi dùng lửa đốt, đừng ăn nhầm.
Tôi cứ nghĩ Lão Thất quỳ một đêm xong sẽ tự đi, ai ngờ sáng hôm sau mở cửa ra thấy gã vẫn quỳ ở cửa.
Tôi thấy gã quyết tâm như thế, đành đồng ý giúp nhưng vẫn phải nói rõ trước.
“Cô gái kia có tha thứ cho ông hay không thì tôi không nắm chắc, phải xem tạo hoá của ông, tôi chỉ lo giải oán thù, bảo đảm gia đình ông bình an, còn lại thì tôi không chắc chắn được.”
“Được, được!” Lão Thất kích động gật đầu lia lịa, vừa nói vừa đập đầu xuống đất: “Tất cả nghe theo cô!”
Chúng tôi chuẩn bị lái xe đến Trường Giang, không biết Mặc Sâm kiếm đâu ra một chiếc xe, thấy xe trông rất đắt tiền, từ đầu tới đuôi toát lên hai chữ “sang trọng”.
Tôi hứng thú bừng bừng ngồi trên ghế phụ nhưng mông còn chưa ấm thì đã nhận một tờ hóa đơn ghi nợ, tên người đứng vay nợ chính là tôi.
“Cái quỷ gì đây? Ai dùng tên tôi vay tiền vậy?”
“Tôi.” Mặc Sâm tỉnh bơ đáp: “Mua xe thì phải vay tiền chứ.”
“Anh mua xe mà còn phải vay nợ? Đường đường là Hồ Gia Gia… còn cần vay sao? Không thể dùng chút thủ đoạn đặc thù à?”
Giấc mộng làm tổng tài của tôi tan vỡ trong một giây.
“Bà chủ showroom quả thật gợi ý một cách rất đặc biệt.” Mặc Sâm gật đầu, giọng nghiêm túc: “Bà ta nói tôi trông rất hợp gu bà ta. Nếu tôi ở bên bà ta một ngày, bà ta sẽ tặng không chiếc xe này.”
“Có chuyện tốt vậy luôn sao?”
Mặc Sâm kiên định từ chối: “Nhưng tôi không muốn đồ miễn phí.”
Khóe miệng tôi giật giật: “Đống nợ này tôi phải trả đến khi nào đây? Nếu không trả nổi... tôi chẳng phải sẽ bị tống vào trại giam sao?”
“Không sao.” Hắn nhướng mày, cười âm hiểm: “Cô sống được đến khi nào vẫn chưa biết đâu, nếu thật sự không trả nổi… thì cứ để Ngụy Bằng đi theo bà chủ kia một ngày là xong chuyện.”
Tên khốn này đúng là còn ranh mãnh hơn cả hồ ly! Tính toán đến mức lôi cả nhà tôi vào vụ này...
Tôi trừng mắt liếc hắn một cái, bực bội kéo đai an toàn, vậy mà cuối cùng vẫn phải ngồi im, tận hưởng màn "bay lượn" đầy kịch tính với kỹ năng lái xe của hắn.
Chưa đến 20 phút, chúng tôi đã tới hạ lưu Trường Giang.
Lão Thất quen thuộc với nơi này, cũng đầy sợ hãi, vừa bước xuống xe đã run rẩy không ngừng, cả người như miếng bọt biển, không ngừng rỉ ra nước.