Hai người lặng im, nhìn nhau, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Nhìn qua cũng đủ hiểu, bọn họ đã từng hành hạ, sỉ nhục Phương Viên không ít.
Thật ra tôi vốn chẳng muốn xen vào chuyện này, nhưng Phương Viên đúng là đã thành xác chết vùng dậy, không thể để mọi việc không rõ ràng, nếu không, mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn.
"Tốt nhất các người nên kể hết mọi ân oán giữa các người và Phương Viên. Cô ấy không thể vô cớ quay lại chỉ để quấy phá các người. Tốt nhất các người nên nói thật, chỉ cần một câu nói dối, tôi cũng không thể giúp được đâu."
Mẹ chồng Phương Viên lộ vẻ hung hãn, căn bản không muốn nói ra sự thật, còn bực bội chửi rủa, lời lẽ cực kỳ khó nghe!
"Tôi cũng chẳng sợ chết đâu! Chuyện này phải nói cho rõ, Phương Viên vốn là đồ sao chổi! Đêm cưới của nó đã khắc chết con trai tôi, tôi không được oán nó, không được mắng nó sao? Nó chết là đáng đời, tại sao không chết sớm hơn, chết thay con trai tôi thì tốt biết bao!"
Lời mắng chửi của bà ta kéo theo một cơn gió lạnh, giữa ban ngày ban mặt mà lại có luồng gió rợn người, như từng mũi kim đâm vào lỗ chân lông, khiến ai nấy đều rùng mình.
"Bà muốn sống hay muốn chết? Muốn chết thì cứ nói thêm vài câu nữa xem, đêm nay, cô ấy có thể đưa bà xuống gặp Diêm Vương."
Chị chồng Phương Viên vội vàng ra hiệu, cố gắng nói rất nhiều lời hay, nhưng nhìn vẻ mặt chị ta, rõ ràng không phải loại người tử tế.
Bọn họ thú nhận thường xuyên sỉ nhục, đánh đập Phương Viên, bắt cô ta làm những việc nặng nhọc, dơ dáy trong nhà, nói cô ta là đồ không đáng tiền, nhà mẹ đẻ cũng không coi trọng nên càng khiến họ khinh thường.
Điều tệ hơn nữa chính là nhà chồng của chị chồng có một người em trai bị thiểu năng trí tuệ. Người em trai này suốt ngày đòi.. ngủ chung với cô dâu..
Chị chồng đã nhắm vào Phương Viên, nhận một khoản tiền từ nhà chồng, rồi lén đưa người em trai bị thiểu năng trí tuệ vào phòng Phương Viên trong đêm.
Sáng hôm sau, người em trai thiểu năng ấy cười mãn nguyện, không còn làm ầm lên đòi ngủ với cô dâu nữa, mà chỉ nói muốn "hôn vợ".
Sau đó nữa, cậu ta thường xuyên tìm đến Phương Viên, chẳng quan tâm ngày hay đêm.
Những chuyện này, Phương Viên chưa từng kể với tôi, bởi cô ta xem đó là nỗi nhục nhã không thể nói ra.
Tôi nghe đến đây đã không chịu nổi, vội cắt ngang, chỉ hỏi qua loa vài câu rồi đuổi bọn họ đi.
"Tối nay tôi sẽ qua xem, các người chuẩn bị vài thứ, một lần có thể bắt được Phương Viên là tốt, nhưng oán khí của cô ấy không thể tan ngay được, tất cả phụ thuộc vào sự chân thành của các người."
"Được! Được! Cô nói đi, cần chuẩn bị gì?"
"Một cỗ quan tài tốt nhất, một bộ áo liệm, một đôi giày thọ vừa chân, thêm ít nhang đèn, kim nguyên bảo cũng không thể thiếu, rồi tất cả mọi người trong nhà, kể cả thằng em trai ngốc kia, đều phải đến đây quỳ lạy. Cuối cùng, quan trọng nhất.. lấy danh nghĩa chồng đã khuất của cô ấy, viết một lá thư từ hôn."
"Thư từ hôn?"
"Đúng vậy, viết lá thư từ hôn, để sau khi cô ấy chết sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào với nhà các người, đường ai nấy đi."
Hai người lập tức đồng ý, vội vàng chạy đi chuẩn bị.
Tối hôm đó, khi tôi đến nhà họ, cả nhà đã quỳ chật kín sân, may là vẫn thức thời, tất cả đều mặc đồ tang, làm bộ như đang đưa tiễn linh cữu cho Phương Viên.
Tôi biết bọn họ không thiệt tình biết sai, chỉ vì sự việc đã vượt ngoài tầm kiểm soát, buộc bọn họ không thể không làm vậy.
Tôi đứng ngoài sân, kéo căng hai sợi dây đỏ, trên đó buộc lục lạc đồng. Đúng nửa đêm, lục lạc đồng bất ngờ rung lên dữ dội, từng cơn gió lạnh thổi qua, đẩy tung cánh cổng sân.
"Đến rồi!"
Trong phút chốc, tất cả mọi người im lặng như tờ, cúi đầu không dám nhìn ra cổng.
Chỉ có gã em trai ngốc kia là vỗ tay reo hò: "Vợ đến rồi, vợ đến rồi! Tôi muốn hôn môi vợ, tôi muốn ngủ với vợ!"
Chị chồng tức đến mức muốn hộc máu, cầm gậy đập thẳng vào đầu hắn để gây ngất xỉu tại chỗ!
Làn sương trắng mờ ảo tràn ngập không gian, kèm theo đó là những âm thanh kỳ lạ, nặng nề từ ngoài cổng vọng vào.. Không lâu sau, Phương Viên xuất hiện.
Cô ta bị oán khí bao phủ, lê thân xác nặng nề đầy tử khí đứng ngay trước cửa.
Thân thể của Phương Viên đã thối rữa nghiêm trọng, không còn nhận ra hình dạng ban đầu. Đôi mắt trống rỗng của người chết lạnh lùng, độc ác, nhìn chằm chằm vào mọi người trong sân, như thể muốn ăn tươi nuốt sống từng người một.
Tôi cất tiếng gọi Phương Viên, nhẹ nhàng nói chuyện với cô ta, rồi đưa lá thư từ hôn.
"Tôi đã thay cô đòi một lá thư từ hôn, cầm lấy nó, để họ tiễn cô đi thật vẻ vang, đốt vàng bạc lót đường, chuẩn bị đầy đủ cho cô chấm dứt kiếp này, cô hãy lên đường đi."
Phương Viên nhận ra tôi, dường như nhớ rằng tôi đang giúp cô ta nhưng vẫn đưa ra một điều kiện.
Cô ta giơ tay chỉ người chị chồng, da thịt và nước thối trên tay lả tả rơi xuống đất, ngón tay khẳng khiu run rẩy viết một chữ "死" (chết) ngay trên mặt đất.
"Cô muốn mang chị ta đi?" Tôi hỏi, nhìn về phía chị chồng của Phương Viên.
Phương Viên gật gật đầu, thái độ quyết liệt.
"Đừng, đừng mà!" Chị chồng hoảng loạn, quỳ xuống dập đầu liên tục: "Phương Viên, tôi biết tôi sai rồi! Xin cô tha cho tôi, cầu xin cô tha cho tôi! Tôi trên còn cha mẹ già, dưới còn con nhỏ, tôi không thể chết được! Tôi không thể đi theo cô được!"
Phương Viên không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chị ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Những người thân khác trong gia đình bắt đầu hoảng loạn, nhưng thay vì giúp đỡ chị chồng, họ lại quay ra đổ chỉ trích, không ai muốn cứu, thậm chí còn hy vọng Phương Viên mang đi để xóa tan oán khí, mọi chuyện sẽ êm xuôi.
Chị chồng sững sờ, cơn sợ hãi biến thành phẫn nộ, chửi ầm lên:
"Các người thật đúng là táng tận thiên lương! Những việc xấu xa các người làm với Phương Viên chẳng lẽ ít hơn tôi sao? Bây giờ lại bắt tôi gánh hết tội? Bắt tôi chết? Nếu tôi chết, tôi cũng sẽ giống Phương Viên, biến thành quỷ lệ, hóa thành xác sống đến tìm các người!"
Cả sân nhà rơi vào hỗn loạn, mọi người cãi nhau om sòm, hoàn toàn phớt lờ tôi và Phương Viên.
Phương Viên giơ bàn tay lạnh lẽo, ra hiệu gọi tôi ra ngoài cổng, muốn nói riêng một chuyện.
Cổ họng thối rữa của cô ta phát ra giọng nói mỏng, khàn khàn, tiết lộ với tôi một bí mật.
"Sau khi chết, tôi vẫn lang thang phiêu dạt, tình cờ nghe được một vài lời đồn đại, không biết là thật hay giả, nhưng tôi nghe thấy có liên quan đến cô nên muốn nói một tiếng."
"Chuyện gì á?"
"Là về đứa bé trong bụng cô.. nghe nói đó là thai hồ ly.."
Nghe vậy, tôi lập tức tỉnh táo, vội hỏi: "Cô đã nghe được gì?"
"Nghe nói trong bụng cô có một viên mệnh đan gắn liền với thai hồ ly, tất cả mọi người đều muốn tranh đoạt viên mệnh đan đó.. thậm chí sẵn sàng gϊếŧ cô để lấy nó, cô phải hết sức cẩn thận."
Hóa ra là như vậy!
"Còn có.." Phương Viên hạ thấp giọng, nói tiếp: "Tôi còn nghe được một điều nữa, vị hồ tiên bên cạnh cô từng có một người bạn đời, nhưng không hiểu vì sao lại chết. Người đó tu vi rất cao, nhưng lại chết thê thảm."
"Gì cơ?"
Không hiểu sao, tim tôi chợt nhói lên, cảm giác mất mát kỳ lạ tràn ngập trong lòng.
Phương Viên dường như còn muốn nói thêm điều gì nhưng tôi đã ngửi thấy một mùi hồ ly nồng nặc bao trùm xung quanh bèn ngăn cô ta lại.
Cô ta cũng thật lòng muốn giúp tôi, trước khi rời đi đã để lại một câu cuối cùng:
"Nếu muốn biết rõ mọi chuyện, cô phải tìm được hài cốt của ông nội cô!"
Hài cốt của ông nội?
Chuyện này liên quan gì đến ông ấy?
Nói xong, Phương Viên ngã xuống đất, tôi lập tức hóa vàng và dâng hương, yêu cầu tất cả người trong sân đồng loạt quỳ xuống dập đầu, khóc lóc tiễn đưa Phương Viên.
Bọn họ khiêng thi thể Phương Viên đặt vào quan tài, định mặc áo liệm cho cô ta nhưng lại phát hiện bộ đồ quá nhỏ!
Họ mua đồ tang dựa theo vóc dáng của Phương Viên khi còn sống nhưng giờ thi thể đã phình to, không thể nào mặc vừa.
Tôi nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên người chị chồng của Phương Viên. Chị ta khá mập, vóc người không kém thi thể Phương Viên là mấy.