Hồ Quân Quấn Lấy Tôi

Chương 15: Mệnh Lệnh

Một người phụ nữ mặc xường xám bước vào, phong thái uyển chuyển, khí chất kiêu kỳ, trông như một tiểu thư quý tộc thời dân quốc, vừa quyến rũ vừa quyền quý.

Trên người bà ta tỏa ra mùi phấn son nồng nặc, chính là mùi mà tôi đã ngửi được trong rừng đêm qua!

“Thưa bà, bà tìm ai?”

Người phụ nữ quan sát tôi từ đầu đến chân, cái mũi khẽ động như loài động vật đang đánh hơi, chẳng mấy chốc, bà ta đã ngửi ra mùi trên người tôi và lập tức dán ánh mắt sắc bén vào tôi.

“Tôi tìm cô, muốn nói chuyện một chút.”

“Tìm tôi? Nhưng tôi không quen bà… Chúng ta đã từng gặp nhau sao?”

“Không quan hệ, tôi biết cô là đủ rồi.”

Bà ta cười mỉm, nụ cười đầy quyến rũ nhưng ánh mắt bất ngờ trở nên sắc lạnh, đôi đồng tử chuyển thành màu đỏ rực.

“Cô hẳn biết Mặc Sâm chứ? Mùi của nó ngập tràn trên người cô… Thật không ngờ nó lại động vào một cô bé chưa dậy thì như cô.”

Giọng điệu bà ta đầy vẻ mỉa mai, ám muội nhưng lại không hề che giấu sự khinh thường, thái độ và giọng nói giống hệt Mặc Sâm.

“Bà là ai?”

“Tôi là Phượng Nhan, cô nhỏ của nó, lần này đến đây đại diện cho gia tộc, muốn bàn chuyện với cô.”

Bà nội nghe vậy cũng bị khϊếp sợ, định lui về hương đường thắp hương để báo tin cho Mặc Sâm. Nhưng Phượng Nhan chỉ vung tay ngăn, bà nội lập tức xỉu trên đất, rơi vào giấc ngủ sâu.

“Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi, tôi không có nhiều kiên nhẫn, ai chọc giận tôi đều không có kết cục tốt đẹp đâu.”

Gia tộc này thật là bá đạo!

Tôi tức giận:

“Bà rốt cuộc muốn thương lượng gì với tôi?”

“Thương lượng về cái bụng của cô.” Phượng Nhan lạnh lùng nhìn thẳng vào bụng tôi, buông một câu vô tình:

“Lập tức phá bỏ cái thai hồ ly trong bụng cô!”

“Gì cơ?”

Tôi sững người, nhưng thái độ bà ta rất kiên quyết.

“Cô không hiểu tôi nói gì à? Tôi bảo cô phải phá thai ngay lập tức. Tôi sẽ giúp, bất kể bằng cách nào, thậm chí nếu cô phải chết, cũng phải phá bỏ.”

“Bà nói chuyện thật khiến người khác không thể ưa nổi!”

Không hiểu vì sao, khi nghe bà ta nói đến chuyện phá thai, tôi lại cảm thấy lưu luyến.

Ban đầu, khi biết mình mang thai hồ ly, phản ứng đầu tiên của tôi cũng là muốn bỏ nó.

Thấy tôi im lặng, Phượng Nhan lao tới, kéo tay tôi, ấn mạnh xuống ghế sofa. Bà ta lấy ra những dụng cụ khủng bố còn định cởϊ qυầи tôi, đôi tay ấy lạnh như tay người chết, bả nói sẽ làm phẫu thuật ngay tại chỗ.

Tôi vùng vẫy dữ dội, tay đấm chân đá, khiến bà ta tức giận nhe răng trợn mắt.

Có lẽ chưa từng chịu nhục thế này, bà ta giáng thẳng vào bụng tôi cú đấm mạnh!

Tôi đau đến co quắp người trên sofa, không còn chút sức lực. Bà ta lại cười lạnh:

“Nếu cô nghe lời từ đầu, đã chẳng phải chịu khổ như thế này! Cứ phải đối nghịch với tôi sao?”

Phượng Nhan túm lấy cổ áo tôi, nhưng ngay sau đó bà ta hét lên đau đớn, bật ngược ra sau, tay đầy những vết kim châm nhỏ.

Nhìn kỹ lại, chính chiếc dây chuyền trên cổ tôi đã bảo vệ tôi. Đó là món đồ mà Mặc Sâm đã trộm đeo cho tôi vào đêm qua. Thì ra, hắn đã biết trước là Phượng Nhan sẽ đến.

Đột nhiên, cánh cửa bị đá văng ra!

Cánh cửa nhà tôi thật khổ, ngày nào cũng phải chịu đủ loại tra tấn…

Mặc Sâm lao vào như một cơn gió, đẩy mạnh Phượng Nhan sang một bên rồi ôm chặt tôi vào lòng, quát lớn:

“Ra ngoài!”

Phượng Nhan cười lạnh:

“Cậu đúng là ngu ngốc đến cực điểm! Cậu nghĩ rằng chỉ cần tôi không ra tay, gia tộc sẽ tha cho cậu sao? Ông cụ đã ra lệnh rồi, nó phải chết, cái thai này không thể giữ lại!”

Gia tộc gì?

Lại còn có lệnh từ ông cụ? Đây là gia đình hoàng tộc tranh giành ngôi vị sao?

“Cút!”

Mặc Sâm quát lớn, đôi mắt đỏ rực, lửa giận hừng hực.

Phượng Nhan lắc đầu thất vọng:

“Mặc Sâm à, cậu thật khiến người khác quá thất vọng. Ông cụ luôn coi trọng cậu nhất, vậy mà cậu lại chấp mê bất ngộ thế này? Cô ta có gì tốt khiến cậu phải lao tâm khổ tứ đến vậy?”

Tôi cảm nhận rõ rằng, “cô ta” mà Phượng Nhan nhắc đến không phải tôi, mà là một bí mật sâu xa nào đó gắn liền với hồ cốt trong bụng tôi.

Những lời của Phượng Nhan như từng nhát dao đâm thẳng vào lòng Mặc Sâm, khiến hắn hoàn toàn bùng nổ. Hắn hét lớn một tiếng, vung tay, trực tiếp đẩy bà ta ra khỏi nhà.

Mùi hương của Phượng Nhan vẫn vương vấn, lời bà ta như tiếng vọng sắc bén trong không gian:

"Mặc Sâm, hãy tỉnh ngộ sớm đi! Cậu có thể bảo vệ nó một lúc, nhưng có thể bảo vệ cả đời không? Dù tôi không đến, vẫn còn rất nhiều người muốn lấy mạng nó."

"Ông cụ đã nói rồi, dù phải trả bất cứ giá nào, cũng phải diệt trừ cái thai hồ ly này."

"Cậu muốn bao nhiêu người nữa gặp họa đây?"

...

Dần dần không gian xung quanh yên lặng ắn đi.

Mặc Sâm đặt tôi xuống sofa, ánh mắt hắn dừng lại trên bụng tôi. Nơi ấy đã bị Phượng Nhan đấm một quyền bầm tím, nhưng thai hồ ly vẫn kiên cường, không bị ảnh hưởng quá nhiều. Tuy vậy, tôi lại là người phải chịu khổ, cơn co thắt thỉnh thoảng khiến bụng tôi đau như bị đau bụng kinh.

Mặc Sâm lặng người nhìn bụng tôi, mắt hắn trĩu nặng nỗi buồn, vẻ mặt dịu dàng nhưng đầy đau xót.

Tôi chưa bao giờ thấy hắn như vậy. Tôi biết, hắn đang nhìn bụng nhớ người.

“Mặc Sâm, anh…”

Chưa kịp nói hết câu, hắn đã cúi xuống hôn tôi, giữ chặt gáy, nụ hôn sâu đầy mãnh liệt… Mùi hương của hắn nháy mắt bao trùm lấy tôi, làm dịu đi những cơn đau đang nhói lên trong bụng.

Hắn tựa hồ cất giấu tâm sự nặng nề, lần này không chạm vào tôi, chỉ đơn giản là hôn.

Người tôi ngập mùi của hắn, còn vết xanh tím trên bụng cũng dần dần biến mất, xong việc, hắn liền rời đi, tôi vô thức nắm lấy góc áo hắn.

“Anh… anh ổn chứ?”

Hắn im lặng, gương mặt lạnh lùng như muốn rời đi, nhưng đi được nửa chừng thì quay đầu lại và nói:

“Cô chỉ cần lo chuyện của mình thôi, con đường phía trước chỉ biết càng thêm gian nan.”

Dứt lời, hắn rời đi, lại không rõ đã đi đâu, mấy ngày liền không quay lại.

Phương Viên qua đời một cách ly kỳ. Gia đình chồng của cô ta kéo đến gây náo loạn, vì trước khi chết, cô ta chỉ gặp tôi. Cho nên họ liền hất nước bẩn lên đầu tôi, vu cáo bừa bãi, còn muốn tôi bồi thường một khoản tiền lớn.

Tôi chẳng muốn đôi co, cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ dùng vài chiêu pháp thuật để đuổi họ về nhà.

Nhưng họ đối xử với Phương Viên chẳng tử tế gì, ngay cả một tấm chiếu rách cũng không cho đã ném xác cô ta xuống cái mương thối phía sau núi!

Phương Viên vì chết thảm chết bất đắc kỳ tử nên oán khí không tiêu tan, cuối cùng đã biến thành xác sống!

Có người trong thôn kể lại rằng, khi mặt trời vừa lặn, trời vừa tối, Phương Viên bò ra khỏi cái mương thối đó…

Xác cô ta đã phân hủy nặng nề, toàn thân sưng phồng, nhìn như khổng lồ, nhưng lại di chuyển rất nhanh, chạy khắp núi rừng, khiến ai cũng sợ mất vía.

Tuy nhiên, Phương Viên không làm hại dân thôn, mà chỉ căm hận nhà chồng thấu xương.

Vài ngày sau, nhà chồng của Phương Viên lại tìm đến tôi, chẳng qua lần này họ quỳ xuống dập đầu, một phen nước mắt nước mũi cầu xin tôi giúp đỡ.

“Ngụy Hoa Tử, đây là chuyện cứu mạng đó! Phương Viên… Phương Viên thật sự đã trở lại!”

“Vậy chúng tôi phải làm sao đây? Phương Viên nói sẽ gϊếŧ sạch cả nhà chúng tôi!”

Người một câu, kẻ một lời, chính là mẹ chồng và chị chồng của Phương Viên. Hai người đều có vẻ mặt mỏ chuột tai khỉ, ánh mắt giả tạo, nhìn là biết thuộc loại người nham hiểm.

Tôi chỉ thản nhiên hỏi một câu: “Cô ấy muốn gϊếŧ cả nhà các người, hay chỉ muốn gϊếŧ hai người?”