"Đưa tay cho tôi, tôi sẽ giúp cô, mau xuống đi!"
Phương Viên run rẩy đưa tay cho tôi, tôi bắt lấy, lại phát hiện bàn tay đó lạnh đến đáng sợ! Như tay của người chết vậy.
"Phương Viên, tay cô sao lại..."
“Hắc hắc hắc hắc hắc……”
Phương Viên bật cười âm hiểm, khuôn mặt thoáng hiện lên bóng dáng ma quái, rồi cô ta chợt túm chặt lấy tôi! Bàn tay lạnh như băng ấy như chiếc khóa sắt khoá chặt cổ tay tôi, mặc cho tôi véo đánh cũng không buông!
Cô ta vỗ nhẹ vào bụng, giọng nói u ám:
"Cô đã hứa sẽ giúp tôi, giờ thì phải giữ lời chứ."
Cô ta hoàn toàn bị ma quỷ chiếm lấy thân xác, đôi mắt gườm gườm nhìn chằm chằm vào bụng tôi, trong lòng sớm đã toan tính.
"Nghe nói gần đây trong thôn có người phụ nữ mang thai hồ ly, hóa ra là cô? Thảo nào trên người cô có mùi thơm đến thế... thậm chí cả xương cốt cũng tỏa ra hương thơm."
Quả nhiên đúng như Mặc Sâm nói, sau khi hồ yêu đào tẩu, đã nói ra chuyện tôi mang thai hồ ly.
Dần dần, sương mù trắng bao phủ bốn phía khu mộ, những cô hồn dã quỷ kéo đến tụ tập bên tôi, còn trăm miệng một lời nói tôi thơm quá, lần theo mùi mà tụ lại.
Quỷ ảnh cười lạnh một tiếng, lặng lẽ lùi vài bước.
"Yên tâm đi, tôi không hứng thú với cô, tôi chỉ muốn con của mình, đừng hòng chia rẽ tôi và con tôi. Còn cô... để bọn họ ‘hầu hạ’ cô cho thật tốt!"
Hoá ra quỷ ảnh giả vờ thỏa hiệp, cố tình dụ tôi ra ngoài, đến khu mộ.
Khi những cô hồn dã quỷ vây lấy tôi, quỷ ảnh khống chế được cơ thể của Phương Viên bỏ chạy, nhưng chưa đầy mười phút, từ hướng Tây Nam trỗi lên một luồng âm khí, cuốn thẳng lên trời.
Từ phía sau núi vọng lại tiếng khóc nửa người nửa quỷ, tôi đoán rằng Phương Viên đã sinh ra một thai quỷ.
Dù tôi có chút bản lĩnh nhưng trong tình cảnh này, tôi cũng chẳng khác nào "ông già cưới vợ trẻ" – lực bất tòng tâm!
Bốn phương tám hướng đầy cô hồn dã quỷ bao vây lấy tôi. Tôi không thể chống đỡ từng con, chỉ còn cách vẽ một trận pháp âm dương tại chỗ để tự bảo vệ mình.
Một khắc cuối cùng, một con chuột vàng khè bẩn thỉu phá trận pháp của tôi và lao thẳng vào bên trong!
Nó vô cùng xảo quyệt, tốc độ lại cực nhanh, chạy vòng quanh trong trận pháp, liên tục tấn công vào bụng tôi như đang đánh bóng bàn, tôi đã nhiều lần dùng tay đập bay.
Sau nhiều lần thất bại, nó cũng tức giận, từ cơ thể nhỏ bé phát ra giọng nam khàn khàn như người hút thuốc lâu năm, nghiến răng nghiến lợi nói với tôi:
"Đừng hòng chạy thoát! Tao tìm mày lâu lắm rồi, hôm nay mày là của tao, nhất định là của tao! Thơm quá! Cả đời tao chưa từng ngửi thấy mùi hương nào như thế này…"
Lúc này tôi mới nhìn rõ, con chuột vàng bẩn thỉu đó là một con chồn vàng, đã thành tinh!
Nó lắc mình, biến thành hình dạng nửa người nửa thú, rồi lao thẳng về phía tôi, tóm chặt lấy mắt cá chân tôi, rít lên rằng muốn xé nát xương cốt của tôi.
Tôi thực sự bị doạ ngốc rồi, chưa bao giờ cảm nhận được ác ý mãnh liệt đến thế.
Trận pháp rất nhanh bị phá tan, nhóm âm hồn bốn phương tám hướng tiến lên, cuốn lấy tôi không kẽ hở, tôi vừa nhấc cánh tay lên, đã có hơn chục tiểu quỷ bám vào, hai chân càng không động được.
Dù là ma hay là yêu, tất cả đều điên cuồng muốn cắn nuốt tôi!
Con chồn vàng cũng nóng nảy, nghiến răng nghiến lợi gầm lên giận dữ: "Đừng hòng giành với tao! Nó là của tao, của tao!"
Mấy lão quỷ mới không sợ hắn ta:
"Ai mà không vì nó mà đến? Nếu có được da thịt và hồ cốt kia, dù có cược một mạng quỷ thì cũng đáng giá lắm!"
Tôi trước đây chưa bao giờ nghĩ mình lại được "săn đón" như thế này!
Tôi nhân cơ hội, vội hỏi:
"Hồ cốt này có gì đặc biệt sao?"
Lão quỷ cười âm hiểm:
"Mày không biết ư? Hồ cốt tỏa ra mùi thơm là vì trên đó có…"
"Ầm!"
Lão quỷ chưa kịp nói hết câu thì nổ tung, như một đám pháo hoa toé ra khắp nơi.
Rốt cuộc trên hồ cốt có gì đặc biệt?
Chồn vàng cảm nhận được nguy hiểm, liền thả một quả rắm thối, trong nháy mắt khói vàng cuồn cuộn bốc lên, mùi hôi nồng nặc khiến chẳng còn thấy rõ bóng người hay bóng quỷ trong bán kính nửa thước.
Nhân lúc hỗn loạn, chồn vàng biến thành một ông già, vòng tay ôm chặt eo tôi, kéo tôi chạy sâu vào rừng.
Lão già này thật đáng ghê tởm, bàn tay nhờn nhợt di chuyển không yên trên eo tôi, vừa lên vừa xuống, thậm chí còn lượn lờ khắp nơi, khiến tôi không khỏi rùng mình.
Tôi vùng vẫy nhiều lần nhưng không tài nào thoát ra được, ngược lại, tôi cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, hai mắt mông lung, trước mắt xuất hiện mấy cái bóng chồng chéo.
"Hê hê hê..." Chồn vàng phát ra tiếng cười rợn người:
"Cố thêm chút nữa đi, theo tao về động, tao sẽ cho mày sung sướиɠ! Thơm quá!"
Tôi bắt đầu hoảng sợ, cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu chính là Mặc Sâm.
Tôi yếu ớt gọi, từng câu từng câu, giọng càng lúc càng nhỏ dần:
"Mặc Sâm... Mặc Sâm... Mặc Sâm..."
Tôi gọi ba lần, vừa dứt lời, phía sau vang lên một tiếng hừ lạnh. Tôi quay đầu lại, thấy Mặc Sâm đang đứng đó, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt rực lửa, phía sau còn thấp thoáng một chiếc đuôi hồ ly khẽ đong đưa.
Đột nhiên!
Hắn dùng sức, chiếc đuôi hồ ly sắc bén như lưỡi dao chém đứt cánh tay của chồn vàng. Chồn vàng rú lên thảm thiết, ôm vết thương lao nhanh vào rừng sâu để chạy thoát thân.
Tôi choáng váng, không còn trụ nổi, ngã khuỵu xuống đất.
Mặc Sâm từ từ bước tới, hình như rất giận, không đỡ tôi dậy mà chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống:
“Tôi đã dặn cô rồi, ban đêm không được ra ngoài, cô không nghe lời?"
"Tôi..."
Tôi muốn giải thích nhưng cổ họng nghẹn lại, không thể phát ra tiếng nào.
Mùi hồ ly chung quanh càng lúc càng nồng đậm, khác hẳn với mùi trên người Mặc Sâm, lại xen lẫn hương phấn son, thoang thoảng như mùi của phụ nữ.
Mặc Sâm đột nhiên căng thẳng, nhanh chóng bế tôi lên và chạy thẳng về nhà, hắn giấu tôi vào trong quan tài, đậy nắp thật chặt, không để lộ kẽ hở nào.
Đêm đó, cả thôn vang lên tiếng chó mèo tru suốt đêm, mãi đến hừng đông mới ngừng. Lúc ấy, tôi mới được thả ra khỏi quan tài, còn Mặc Sâm lại không thấy đâu nữa.
Vừa bước xuống lầu, bà nội đã lôi kéo tôi lại, vẻ mặt đầy bí ẩn. Ngoài cửa có người liên tục gõ cửa nhưng bà không mở, mà lôi thẳng tôi vào hương đường.
"Lai Lai, có chuyện gì vậy? Đêm qua xảy ra chuyện lớn sao? Cháu có bị thương không?"
"Cháu không sao, mà có chuyện gì vậy bà? Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi kể sơ sơ lại toàn bộ chuyện tối qua cho bà nghe. Nghe xong, bà vỗ đùi đen đét:
"Bảo sao! Đêm qua bà ngủ say như chết, chẳng nghe thấy gì. Bình thường bà hay mất ngủ lắm..."
"Rốt cuộc tôi hôm qua có chuyện gì xảy ra?"
"Cô góa phụ ở đầu thôn chết rồi, chết rất kỳ lạ, bụng lép kẹp, thân dưới toàn là máu, giống như vừa sinh con... Còn cả lũ chồn vàng trong rừng, chết sạch, không biết bị ai treo đầy trên cây."
Còn ai vào đây nữa? Chuyện này chắc chắn là do Mặc Sâm!
Còn góa phụ đó, tám phần là Phương Viên.
Ngoài cửa vẫn vang lên tiếng gõ, liên tục và rất ồn ào, dù không ai trả lời, tiếng gõ vẫn không dứt. Bà nội nói đó là trưởng thôn đến nhờ tôi xem chuyện, sợ tôi gặp rắc rối nên bà khóa cửa luôn.
Tiếng gõ kéo dài hơn mười phút, trưởng thôn hùng hùng hổ hổ bỏ đi. Nhưng chẳng bao lâu sau, lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Bà nội hạ giọng chửi nhỏ một câu, giây tiếp theo, ổ khóa tự động bật mở...
Ngoài cửa im ắng, không một bóng người, nhưng có mùi hồ ly nồng nặc bay vào trong.