Người mang thai quỷ nghe có vẻ vớ vẩn nhưng thực sự là chuyện có thể xảy ra.
Nhiều người sẽ hỏi: "Nếu sinh ra thì nó là quỷ hay là người? Liệu nó có giống bộ dáng của trẻ sơ sinh hay không? Có cần nuôi lớn không?"
Câu trả lời là: Không chắc chắn, cũng có rất nhiều khả năng, nhưng có một điểm chung: những thứ này thường không thể nhìn thấy bằng mắt thường, kể cả qua các kỹ thuật y học như xét nghiệm máu hay siêu âm.
Tuy nhiên, những người phụ nữ này thực sự giống như đang mang thai, với đầy đủ các triệu chứng: bụng to lên, cảm giác mệt mỏi, ốm nghén... nhưng chẳng tìm được nguyên do, rồi khi qua thời kỳ sinh nở, bụng của họ sẽ khôi phục bình thường.
Đây cũng là một loại kiếp nạn. Sau khi mang thai quỷ, nguyên khí và tinh khí của họ bị tổn thương nghiêm trọng, vận xui bám theo một thời gian dài, cơ thể cũng mệt mỏi, kỳ kinh nguyệt rối loạn, tóm lại phải trải qua một giai đoạn đen tối.
Tôi giải thích tất cả điều này cho Phương Viên, cũng như cảnh báo trước để cô ta chuẩn bị tâm lý. Phương Viên tỏ vẻ mình không sợ, chỉ cần giải quyết được thai quỷ trong bụng thì thế nào cũng chịu được.
Tôi đồng ý giúp cô ta: "Được rồi, tối nay tôi sẽ triệu hồi âm hồn trên người cô, nghe thử xem hắn có tâm nguyện gì."
Phương Viên có hơi lúng túng, lấy từ túi áo ra một đôi hoa tai bằng vàng và nhét vào tay tôi.
"Ngụy Hoa Tử, tôi biết muốn nhờ cô xem chuyện gì thì phải có phong bao lì xì, nhưng tôi chẳng còn đồng nào, đây là đôi hoa tai tôi giấu được khi cưới, giờ đành lấy ra tặng cô..."
Tôi cảm thấy không đành lòng, bèn nói: "Thôi, cô cứ giữ lại đi, xem như làm kỷ niệm, lần này, tôi không thu tiền cô."
"Thế sao được?"
"Sao lại không được?" Tôi cười nói: "Khi bái sư, sư phụ đã dặn tôi, có ba loại người đến nhờ thì không được lấy tiền, lần này bỏ qua đi."
Thứ nhất là người sắp chết, thứ hai là người mệnh khổ và thứ ba là người tuyệt vọng. Phương Viên lại chiếm đến hai trong ba loại đó.
Tôi nhìn thấy trên đỉnh đầu của Phương Viên có ba ngọn lửa, nhưng một ngọn đã tắt, chỉ còn lại hai ngọn yếu ớt duy trì mạng sống của cô ta. Nếu tôi không giúp, sau khi bị bắt về nhà chồng, cô ta chắc chắn cũng không qua khỏi.
Tôi không nói quá rõ tình hình, sợ Phương Viên suy nghĩ nhiều.
Nhưng nhìn thấy tình trạng của cô ta, tôi không khỏi lo lắng cho bản thân.
Tôi rón rén đến bên cạnh Mặc Sâm, thấp thỏm hỏi: "Sau này tôi sẽ không có kết cục giống Phương Viên chứ?"
Hắn liếc xéo tôi, một tay nhấc cổ áo tôi rồi ném sang một bên.
"Cô nghĩ tôi là gì? Dù sao tôi cũng là một vị tiên, làm sao có thể so với mấy cô hồn dã quỷ đó? Cô có thể mang thai hồ ly cho tôi, đó là phúc khí của cô."
"Phúc khí?" Tôi trợn tròn mắt: "Phúc khí này cho anh, anh có chắc muốn lấy không?"
"Hừ." Mặc Sâm cười lạnh: "Cho ai cũng không được, phải cho cô! Đừng quên, đây là nợ nhà họ Ngụy các cô thiếu tôi."
Đột nhiên, khuôn mặt hắn trở nên u ám, hằn học nghiến răng nghiến lợi như đang kìm nén cơn giận.
Hắn lười phản ứng lại, sau đó đưa tay sờ sờ bụng tôi, rồi trốn vào trong quan tài.
Trước khi đi, hắn còn dặn một câu: "Tối nay, vào giờ Tý, âm khí sẽ rất nặng, làm xong việc thì quay lại quan tài ngay, nhớ kỹ không được ra khỏi cửa."
Tôi gật gật đầu, chuẩn bị một ít hương (nhang), tiền giấy, rồi giúp Phương Viên triệu hồi âm hồn ẩn trong bát tự của cô ta.
Thông thường, bát tự không thể chứa âm hồn, trường hợp này cực kỳ hiếm gặp, rất có thể là món nợ từ kiếp trước của Phương Viên nên âm hồn này đã bám theo từ lâu rồi.
"Cô kéo áo lên, để tôi xem bụng."
Phương Viên làm theo, tôi cứ nghĩ bụng cô ta chỉ hơi nhô lên, nào ngờ nó đã to lên như một thai phụ sắp đến ngày sinh!
"Cô tính đã được bao lâu rồi?"
"Bảy tám tháng rồi." Phương Viên sầu não nói: "Từ sau khi chồng tôi qua đời, tôi không còn kinh nguyệt nữa, cơ thể thì ngày càng gầy, nhưng bụng lại càng lớn."
Bảy tám tháng, gần sinh rồi! Nếu không phải Phương Viên gầy yếu, lại mặc quần áo rộng thùng thình thì cái bụng này có lẽ đã bị người khác phát hiện từ lâu.
Tôi không nỡ nói thêm, chỉ bôi một ít nước tro hương lên bụng của Phương Viên.
Ngay lập tức, cô ta run rẩy dữ dội, như bị ma nhập, hai tay từ từ giơ lên, rồi bất ngờ tự bóp chặt lấy cổ mình!
"Dừng lại!"
Tôi quát lớn một tiếng, hất một chén nước vào mặt Phương Viên. Đôi mắt cô ta đã trắng dã, khuôn mặt dữ tợn sợ nhìn chằm chằm vào tôi qua rất lâu, rồi phía sau cô ta lấp ló hiện lên một bóng quỷ.
Bóng quỷ ấy cao lớn dị thường, toàn thân bị bao phủ bởi âm khí, tản ra khói đen, những dải khí như dây leo quấn chặt lấy cơ thể Phương Viên.
"Anh là ai? Tại sao lại bám lấy cô ấy, còn hại chết chồng của cổ?"
Bóng quỷ cất tiếng gầm gừ, mở miệng toả ra mùi hôi thối khiến tôi suýt buồn nôn.
"Cô nói tôi bám lấy cô ấy? Cô ấy vốn dĩ thuộc về tôi! Là cô ấy vứt bỏ tôi! Tôi đã chờ cô ấy nhiều năm như vậy, thế mà cô ấy lại gả cho người khác?"
Quả nhiên, đây là món nợ từ kiếp trước.
"Anh nói rõ đi, nếu tôi đã gọi anh ra đây để giải quyết việc này thì nếu anh có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, c