Hồ Quân Quấn Lấy Tôi

Chương 12: Thai quỷ

Chưa đầy một ngày, cổ trên người tôi đã được giải, nhưng gà thần cũng chết.

Cái chết của gà thần thật thê thảm, bộ lông vốn vàng óng ánh trở nên đen kịt, toàn thân cứng đờ, tứ chi căng cứng, hai mắt lồi ra, trước khi chết hẳn đã chịu đựng sự đau đớn cùng cực.

Mặc Sâm xẻ thân con gà ra, giống như đang bóc một miếng bọt biển, thân gà đã biến thành dạng sợi, từng mảnh, từng mảnh, chẳng còn giữ được hình dạng ban đầu của thịt gà.

Khắp thịt gà đầy lỗ, cổ độc mà nó nuốt vào đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của nó, gây ra những chấm đen nhỏ li ti dày đặc khiến người ta rùng mình kinh hãi!

Tôi và Lưu Lâm Na sợ đến hồn bay phách lạc, xem như đã nhặt về một mạng.

“Vương Ất này cũng quá ác độc, dùng cổ độc như vậy?”

“Người mắc cổ độc có lẽ không chỉ có hai người các cô.” Mặc Sâm phân tích nói: “Đi kiểm tra chồng cô ta xem, có lẽ đã chết rồi.”

Mặc Sâm nói Vương Ất là một cổ nữ, có tâm địa thù dai, trong quan niệm của bọn họ, một khi bị phản bội, bất kể chuyện gì cũng không thể tha thứ.

Phải tranh đấu đến cùng, đến cá chết lưới rách!

Quả nhiên, chúng tôi theo Lưu Lâm Na về nhà thì phát hiện ông ta đã chết cứng, hoá ra bụng ông ta phình to vì chứa đầy cổ trùng, hiện giờ cổ đã trưởng thành, chui ra ngoài hết, chỉ để lại một cái bụng trống rỗng đầy lỗ như tổ ong.

Lưu Lâm Na hoàn toàn bị dọa điên rồi, cũng nếm mùi đau khổ và báo ứng, một mình điên điên khùng khùng chạy ra đường, vừa khóc vừa cười, nháo đến túi bụi.

Phan Mẫn cũng sợ không nhẹ, nhưng vẫn thay mặt Lưu Lâm Na gửi cho tôi một phong bao lì xì rồi vội vã dọn cả nhà chuyển đi nơi khác trong đêm, thậm chí còn xóa luôn kết bạn WeChat với tôi.

Còn Vương Ất thì không bao giờ xuất hiện nữa, bà ta dẫn theo con gái nhận một khoản thừa kế kếch xù, sau đó biến mất không dấu vết.

Nhìn dấu răng trên cổ tay, tôi cảm thấy bất an, cứ nghĩ mọi chuyện không đơn giản như vậy!

Nhưng có Mặc Sâm bên cạnh, nên tôi cũng an tâm không ít, rồi dần dần quên đi chuyện này.

Bụng tôi càng ngày càng tròn trịa, thỉnh thoảng bị đầy hơi, buổi sáng sẽ bị nôn nghén, trên người vẫn tỏa ra mùi kỳ lạ, ngoài ra thì ăn gì cũng thấy ngon miệng!

Hơn nữa, tôi còn phát hiện một quy luật…

Nếu buổi tối Mặc Sâm “chạm” vào tôi, sáng hôm sau tôi sẽ không bị nôn nghén, thậm chí còn cảm thấy người thoải mái dễ chịu, ngược lại, nếu hắn không động vào tôi, hôm sau tôi sẽ nôn dữ lắm đến đầu óc choáng váng, uể oải không phấn chấn.

Nhiều lần như vậy, tôi không còn phân biệt được đâu là mộng, đâu là hiện thực, thế mà tôi dần chấp nhận thứ niềm vui kỳ quái đó.

Tôi cũng không ngờ… đứa bé hồ ly trong bụng mình lại là một tiểu sắc quỷ?

Vì để mình dễ chịu, không bị nôn nghén, tôi hoàn toàn không còn biết xấu hổ, đêm đến liền chui vào quan tài chờ hắn, quấn lấy hắn!

Hắn cũng nhìn thấu tâm tư của tôi, nghĩ ra đủ cách để khiến tôi phải thuận theo.

Rõ ràng hắn có một vẻ ngoài câu hồn đoạt phách, lại nghiêm trang cấm tôi chạm vào, ngày nào cũng chơi trò cấm dục với tôi! Nói nào là hai người cần có không gian độc lập, tư tưởng độc lập, không thể quá ỷ lại, cũng không thể lúc nào cũng quấn quýt bên nhau.

Nhưng hắn thì sao? Vẻ đẹp mê hoặc của hắn cứ lởn vởn trước mặt tôi, buổi tối lại lười biếng nằm trong quan tài, cổ áo hơi mở, l*иg ngực trắng nõn phập phồng, yết hầu quyến rũ chuyển động lên xuống…

Đây chẳng phải muốn lấy mạng tôi sao?

Tôi cố nén cơn buồn nôn do ốm nghén, gắng sức bò lên, đè chặt hai tay hắn, tính toán bá vương ngạnh thượng cung!

Mặc Sâm khẽ cười, lộ ra vẻ gian trá, nét mặt như đã đạt được điều mình mong muốn.

“Là cô tự dâng lên đó, tôi đâu có ý này.”

Tôi ưm a, thẹn thùng dúi đầu vào cổ hắn, suy nghĩ đã hoàn toàn mất kiểm soát.

Hắn cắn nhẹ lỗ tai tôi, giọng nói lạnh lẽo nhưng đầy mê hoặc như đang ra lệnh vậy.

"Cứ như vậy, mãi mãi... ngoan ngoãn nghe lời tôi."

Vừa nói, những nụ hôn dày đặc phủ kín khắp cơ thể tôi, tôi như lạc vào cõi tiên, ý thức mông lung, sớm đã chẳng phân biệt được đâu là mộng, đâu là hiện thực.

Hôm sau, tôi như hồi sinh, tràn đầy sức sống!

Hôm ấy, trong thôn xuất hiện một người phụ nữ lạ mặt, tôi không nhớ từng thấy cô ta ở đây, nhưng cô ta lại khẳng định biết tôi và muốn nhờ tôi làm một việc.

Thật ra không hẳn là nhờ vả, vì tôi vốn là một người thông linh, làm nghề này, đâu thể từ chối được?

Nhưng lời đầu tiên cô ta nói ra khiến tôi khϊếp sợ!

"Tôi cảm thấy mình đã mang thai, nhưng tôi mang thai không phải là người..."

"Cái gì?" Tôi vô thức nhìn xuống bụng mình, rồi quay sang nhìn Mặc Sâm: "Anh cũng làm chuyện đó với cô ta sao? Cũng chôn hồ cốt trong người cô ta hả?"

Tôi đột nhiên có cảm giác mình bị vứt bỏ...

Mặc Sâm bất đắc dĩ liếc tôi một cái, vẻ mặt hiện rõ sự chán ghét.

"Cô nhìn kỹ xem rốt cuộc cô ta mang thứ gì!"

Tôi bình tĩnh lại, vận dụng khả năng của mình, còn được cái thai hồ ly trong bụng trợ giúp một tay, chỉ trong chớp mắt, tôi nhìn thấy một luồng khí đen cuộn quanh đỉnh đầu người phụ nữ, dưới chân còn tỏa ra âm khí dày đặc, toàn thân lạnh lẽo đến rợn người.

Mà âm khí ấy đều bắt nguồn từ bụng cô ta, giống một cơn lốc, bám vào bụng không chịu tan.

Là thai quỷ!

Đây là lần đầu tiên tôi gặp được một phụ nữ mang thai quỷ, trước đây tôi chỉ nghe nói qua nhưng chưa từng gặp qua.

Ngoài thai quỷ ra, tôi không thấy gì khác thường.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người phụ nữ này, chắc hẳn cô ta cũng biết điều gì đó nên mới chủ động tới tìm tôi.

"Cô kể đi, câu chuyện của cô, nói cho tôi tất cả những gì cô biết, tôi mới có thể giúp cô."

Người phụ nữ gật gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng lại yếu ớt, như thể bị quỷ bóp cổ, rất khó nghe.

"Tôi tên Phương Viên, không lâu trước đây, tôi vừa kết hôn. Đêm tân hôn, tôi và chồng chung phòng... thì anh ấy chết một cách ly kỳ! Sau đó, có một người đàn ông thay thế anh ấy ở bên tôi."

Phương Viên nói cô ta mới gả vào thôn này nên tôi chưa gặp qua cũng phải, sau sự việc đó, cô ta gần như không ra khỏi nhà, lại bị nhà chồng ghét bỏ.

Nhà mẹ đẻ cũng không dám đưa cô về ngay, sợ ảnh hưởng đến thanh danh của gia đình, sợ cô khắc người, khắc cả bản thân.

Phương Viên thật đáng thương, tuổi còn trẻ mà đã phải làm góa phụ, sống qua ngày trong tủi nhục, cả ngày bị đánh chửi ghét bỏ.

Tôi tính thử bát tự của chồng Phương Viên, phát hiện ra anh ta bị chết oan chết uổng, lẽ ra không phải chết sớm, nhưng bị ai đó cố ý mang đi.

Kẻ mang chồng cô ta đi chính là một âm hồn ẩn trong bát tự của cổ.

Bát tự của Phương Viên rất cứng, sát khí ngút trời, có chứa "huyết mệnh"! Tất cả đều do âm hồn trong bát tự của cô ta gây ra.

Phương Viên cũng không biết âm hồn này từ đâu đến cũng chưa từng nhìn thấy nó, nhưng cô ta kể rằng từ khi có ký ức thì đã luôn cảm nhận được sự tồn tại của âm hồn này.

Nếu có nam sinh nào đến gần hoặc những kẻ đàn ông bên ngoài có ý đồ xấu với cô ta thì âm hồn này sẽ xuất hiện để cứu.

Cô ta từng nghĩ rằng đó là một vị thần hộ mệnh, chuyên bảo vệ mình nên không để tâm lắm, nào ngờ đêm tân hôn đó lại chọc giận âm hồn này thế là hắn đã gϊếŧ chết chồng cô ta.

Vì biết rõ ràng chân tướng, Phương Viên vùng khỏi sự kìm hãm của nhà chồng và chạy trốn, tìm đến tôi để nhờ giúp đỡ.

"Ngụy Hoa Tử, tôi biết cô, dân trong thôn đều nói cô có bản lĩnh, xin giúp cho, xem rốt cuộc đây là chuyện gì? Tôi không còn nhiều thời gian, nếu bị bắt lại, họ sẽ đánh chết tôi! Tôi chẳng có nơi nào để đi, không còn nhà để về…"

Cô ta vừa nói vừa khóc không thành tiếng, trong bụng phát ra những tiếng "ùng ục ục", nghe mà lạnh sống lưng.