Vương Ất bị nội thương do bị đá, phun ra máu đen và đứng chết lặng tại chỗ.
Bà ta đánh giá Mặc Sâm, nhìn chằm chằm hai mắt đỏ rực thật lâu rồi đột nhiên bật cười.
"Tôi nói, sao lại có mùi hôi như hồ ly? Hóa ra là phát ra từ cậu! Một tay xem bói ất ơ chẳng qua là nhờ cậu chống lưng sao?"
Mặc Sâm cực kỳ khó chịu khi nghe hai chữ "mùi hồ ly". Sắc mặt hắn tối sầm lại, liền nhặt mấy con cóc độc dưới đất và ném thẳng vào miệng Vương Ất, như muốn dằn mặt cái miệng thối của bà ta…
Vương Ất bị đánh đến ngơ ngác, nhưng môi lại mấp máy, khiến đám cổ trùng xung quanh tản ra, còn bà ta hóa thành một làn khói trắng rồi bèn bỏ trốn.
Khi đó, Phan Mẫn và Lưu Lâm Na cũng xuất hiện, nhưng cả hai đều bất tỉnh trong bụi cỏ, trên người dính đầy dịch độc của cổ trùng, môi chuyển xanh rồi tím đen, trông như những xác sống.
Tôi định đuổi theo Vương Ất nhưng bị Mặc Sâm kéo lại.
"Tôi đã nói với cô rồi, gần đây vận khí không tốt, đừng có chạy lung tung khắp nơi."
Hắn cau mày, trên người vẫn đang rỉ máu, giống như đã bị thương.
"Anh bị làm sao vậy? Mấy ngày qua đi đâu mà về đầy thương tích thế này?"
Hắn bật cười lạnh, còn có tâm tình trêu chọc tôi:
"Cô quan tâm tôi sao?"
Tôi đỡ hắn dậy, nhưng hắn lại túm chặt lấy tay tôi, nhìn dấu răng do Vương Ất cắn.
Mới qua 15 phút, dấu răng đã chuyển sang màu đen, bên trong còn có những hạt nhỏ, đen sì, giống hệt với cổ trùng trên mặt Lưu Lâm Na.
"Tôi cũng trúng cổ rồi sao?”
"Nếu không thì sao? Dùng phụ nữ có mang để làm cổ thể chẳng phải quá thích hợp sao? Đặc biệt cô còn mang thai hồ ly, không phải loại thai của người phàm tầm thường. Cổ trùng của bà ta lại càng thích hơn."
Hắn như hận rèn sắt không thành thép, nói chuyện còn nghiến răng hàm.
"Hơn nữa, hồ yêu kia đã rêu rao khắp nơi chuyện ngươi mang thai hồ ly, rất nhanh thôi, đám người có dã tâm sẽ kéo đến từ bốn phương tám hướng."
Tôi nghe mà lòng hoảng loạn, không ngờ chỉ vì phút nóng đầu mà gây họa lớn như vậy.
"Anh vì chuyện này mới bị thương sao?”
Hắn liếc tôi, ánh mắt lạnh lùng không thèm đáp... Nhưng hắn đã nắm chặt lấy tay tôi, cúi đầu dùng miệng hút mạnh vài cái, hút ra hắc cổ.
"Vẫn còn hai con chạy thoát, giờ đã chui vào cơ thể cô, chờ trở về, tôi sẽ tìm cách giúp cô trừ sạch."
Có hắn đảm bảo nên tôi không sợ, rồi chỉ vào Phan Mẫn và Lưu Lâm Na, hỏi hắn:
"Vậy còn hai người họ thì sao?"
"Không chết được."
Sau khi kéo họ về, cổ trùng trong người tôi bắt đầu phát tác.
Tôi cứ mơ mơ màng màng, ăn không được, ngủ chẳng ngon, trong người như có hàng trăm con côn trùng bò lổm ngổm, cắn xé khắp nơi, vô cùng khó chịu!
Này cũng không đáng sợ bằng việc cơ thể tôi nóng lên.
Ban ngày, cả người tôi lạnh buốt, tay chân cứng đờ, môi tím đen, toàn thân như xác không hồn. Chỉ có bụng tôi còn sót lại chút hơi ấm.
Đến đêm, tôi lại sốt cao, nóng đến mức không chịu nổi. Nhiệt kế vừa kẹp đã nổ tung thành từng mảnh! Tôi cảm thấy mình đến thở cũng có thể phun ra lửa.
Tôi khát nước đến phát điên, nhưng Mặc Sâm lại lạnh lùng nhốt tôi trong phòng, không cho uống dù chỉ một giọt.
Hắn nói cổ trùng trong người tôi đang khống chế, một khi uống nước, chúng sẽ lớn nhanh, sẽ làm tôi càng điên cuồng, du͙© vọиɠ dâng cao không khống chế được.
Tôi nghe lời hắn, cắn răng nhịn nước, nhưng lại bị cổ trùng thao túng làm ra đủ trò quái đản mà bản thân cũng không kiểm soát nổi…
Tôi chẳng biết từ đâu lôi ra một chiếc váy liền thân bó sát, mặc lên người, sau đó, tôi đứng trước mặt Mặc Sâm õng ẹo tạo dáng, lay động phong tình, thậm chí còn muốn dùng sắc dụ dỗ hắn.
Hắn chỉ liếc tôi một cái, ánh mắt đầy khinh thường, như nhìn một kẻ ngớ ngẩn.
Tôi không chịu thua, mặc chiếc váy ấy, lăn lộn mấy vòng trước mặt hắn…
Mặc Sâm cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, liền chui tọt vào quan tài.
Tôi ngang ngạnh chen vào, bám chặt lấy hắn, cọ sát lên cơ thể lạnh của hắn.
"Cô cọ cái gì mà cọ?" Mặc Sâm trợn mắt: "Cô như cái bếp lò, cách xa tôi một chút!"
Tôi bĩu môi, nhún vai: "Tôi thích sát lại gần anh, sát lại anh rất thoải mái.”
Mặc Sâm liếc tôi, đôi mắt hồ ly bỗng nhiên trở nên mê hoặc động lòng người.
"Tôi làm cô thoải mái sao?"
"Đúng vậy." Tôi gật đầu như gà mổ thóc: "Rất thoải mái."
Hắn nhướn mày nhìn tôi, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý, rồi ghé sát tai tôi thì thầm một câu khó hiểu:
"Tiếp theo càng thoải mái hơn."
Đầu óc tôi mụ mị, căn bản không nghĩ sâu xa như vậy, chỉ cố gắng chịu đựng, chống chọi thêm một ngày.
Sáng hôm sau, Mặc Sâm nói cổ trùng trong cơ thể tôi đã đến độ vừa đủ, không lớn không nhỏ, là thời điểm tốt nhất để thanh trừ.
Tôi cứ tưởng hắn sẽ đưa tôi đến một nơi thần thánh nào đó để thanh trừ, nhưng không ngờ, hắn lại dẫn tôi đến một trang trại nuôi gà, nói muốn mua con “gà thần.”
Ông lão nuôi gà vừa mở miệng đã hét giá một triệu tệ.
Tôi sợ ngây người: "Con gà gì mà đòi giá một triệu tệ hả? Trên người nó dát vàng à?”
"Cô nói đúng rồi đấy!" Ông lão hất cằm đắc ý: "Con gà thần này của tôi đúng là có dát vàng, một triệu là giá thấp nhất, bớt một xu cũng không bán!"
"Phải không?"
Giọng Mặc Sâm trầm xuống, đôi mắt bỗng chốc đỏ rực, yên lặng nhìn chằm chằm ông lão, chỉ hỏi một câu đã khiến ông ta sửa miệng.
"Vậy nếu tôi nhất định phải có nó thì sao?"
Ông lão khựng lại, sắc mặt tái nhợt, hoảng loạn, từ dáng vẻ thẳng thắn, nhanh chóng khúm núm cúi đầu.
"Tôi… tôi lập tức bắt nó cho ngài! Ngài cứ mang đi, làm gì dám nhận tiền của ngài… Xin ngài chờ một lát, tôi sẽ mang gà đến ngay!"
Ông lão vừa nói, con gà thần từ trên sườn đồi dang cánh bay xuống.
Con gà quả nhiên đặc biệt, toàn thân là bộ lông óng ánh màu vàng như dát vàng, dáng vẻ hiên ngang như phượng hoàng đang sải cánh bay lượn trong ánh mặt trời, đẹp đến ngỡ ngàng.
Gà thần quả thật hiếm có, trăm con mới được một con, lại là thủ lĩnh của bầy gà, tương truyền là hóa thân của Mão Nhật Tinh Quan, có khả năng trừ tà tránh tai ương, dùng nó để giúp tôi trừ cổ thì không gì hợp hơn.
Ông lão không những dâng gà miễn phí cho Mặc Sâm mà còn cung cung kính kính, quả là làm tôi nể phục.
Trên đường về, tôi lắm mồm hỏi Mặc Sâm: "Tại sao chỉ cần anh đỏ mắt, ông cụ liền thay đổi thái độ? Anh dùng vũ lực gì doạ ông ấy hả?"
Mặc Sâm lạnh nhạt liếc tôi, lại chê tôi ồn ào:
"Tôi muốn lấy một con gà mà còn phải dùng vũ lực sao? Tộc hồ của tôi từng có ân với nhà ông ta, gia đình họ làm nghề nuôi gà qua bao đời, mỗi năm đều phải dâng lên cả trăm ngàn con gà để nuôi hồ ly trên núi, tất nhiên biết đến tôi."
Không ngờ nhờ gương mặt của Mặc Sâm mà tôi còn có thể ăn không uống không một bữa lớn như vậy.
Trên đường về, tôi ôm lấy gà thần trong tay, cảm thấy cổ trùng trong người cũng an phận hơn nhiều, lòng cũng nhẹ nhõm.
Người chịu khổ nhất lúc này là Lưu Lâm Na, khuôn mặt cổ đã thê thảm đến không nỡ nhìn, mưng mủ, thối rữa, cơ thể tỏa ra mùi hôi tanh tưởi.
Gà thần nhìn Lưu Lâm Na như hổ rình mồi, chỉ muốn lao tới mổ tung mặt cổ!
Nhưng chuyện trừ cổ lại không hề đơn giản, tôi cũng biết chút ít: phải chuẩn bị rất nhiều trứng gà, cùng một xe tiền giấy.
Đầu tiên, dùng giấy tiền đun nước để luộc chín trứng, sau đó, lấy trứng đã luộc lăn đều lên vùng có cổ trùng, cổ độc sẽ từ từ bị hút vào quả trứng, đến khi trứng mềm và không còn chuyển sang màu đen nữa thì độc đã được hút sạch, phần việc còn lại sẽ giao cho gà thần xử lý.
Gà thần quả thực có sức ăn cực lớn, chiếc mỏ vô cùng sắc nhọn, nuốt chửng cổ độc, rồi để cổ độc tự phân giải trong bụng.
Thảo nào lại tự xưng là thần, nó đúng là đã chắn một kiếp giúp tôi!