Hồ Quân Quấn Lấy Tôi

Chương 10: Cổ nữ

Khẩu khí không cho phép cãi lại khiến Lưu Lâm Na sợ hãi, run rẩy quay xe về nhà.

Vào biệt thự

Vừa bước vào, tôi đã thấy vợ cũ của chồng Lưu Lâm Na ngồi trên ghế sofa, bà ta thấy cổ che mặt đi tới bèn lộ ra nụ cười âm hiểm.

Lưu Lâm Na thấp thỏm bất an: “Anh yêu, làm sao vậy, lại gọi em về gấp thế?”

Người đàn ông to bụng phệ nhưng nhanh nhẹn tát thẳng hai cái vào mặt cổ.

Lưu Lâm Na bị đánh làm chiếc mũ và khẩu trang rơi xuống đất, để lộ khuôn mặt làm người ta kinh hãi, chồng cổ kinh ngạc rồi sợ đến nhíu mày.

“Cô… sao cô lại biến thành bộ dáng quỷ quái này? Thời gian qua cô đã làm cái gì?”

Ông ta chỉ vào con chó vàng nằm chết ngoài sân, tức giận hét lên: “Con chó của tôi sao đột nhiên chết? Có phải cô cho nó ăn thứ gì, làm nó chết không?”

“Ha ha ha ha…”Lưu Lâm Na bật cười như điên dại: “Ý anh là sao? Chó chết thì giận đùng đùng gọi tôi về? Còn đánh tôi? Tôi chẳng lẽ không bằng con chó của anh?”

“Nó đi theo tôi bao nhiêu năm? Còn cô thì theo tôi được bao lâu? So sánh kiểu gì?”

“Thật nực cười, ha ha ha!”

Lưu Lâm Na hoàn toàn phát rồ, cũng vô cùng đau lòng, có thể đã bị cổ khống chế, nổi giận lôi đình. Mắt thường có thể thấy được móng tay của cổ biến dài và đen đi! Rồi cổ moi thẳng vào da mặt chính mình, móc từng đốm đen, làm mặt máu me be bét.

Người đàn ông sợ lùi lại, mất đà ngã xuống đất.

Vợ cũ của ông ta lại cười, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lưu Lâm Na.

Lưu Lâm Na rống lên: “Là bà! Tôi biết chính là bà làm! Bà đã chôn cổ dưới da mặt tôi, để những con cổ này mọc đầy mặt tôi!”

Vợ cũ không nói gì, chỉ cầm lấy túi xách, yên lặng, chậm rãi rời khỏi.

“Đừng đi, đứng lại! Bà có nghe không, bà không được đi!”

Lưu Lâm Na kéo tôi chạy theo, nhưng tôi kinh ngạc phát hiện trên mặt của cổ, cổ đã phá xác, chạy ra khỏi lỗ đen, lộ ra lớp lông tơ nhỏ li ti như những con sâu đang ngọ nguậy, trông vô cùng ghê tởm khiến tôi nổi cả da gà.

Phan Mẫn nhìn không được nữa, liên tục năn nỉn tôi:

“Ngụy Hoa Tử, cầu xin cô, hãy giúp cô ấy đi! Nếu cứ tiếp tục như thế, cô ấy sẽ chết, làm ơn giúp cô ấy!”

Tôi bất đắc dĩ thở dài, không thể thấy chết mà không cứu, liền vội vàng vẽ một lá bùa và bảo cổ nuốt vào.

“Mau, đuổi theo bà ta, xem bà ta định giở trò gì!”

Phan Mẫn lái xe đuổi theo, bám sát vợ cũ vào vùng ngoại ô. Chúng tôi thấy bà ta dừng xe trước một căn nhà với tường đỏ ngói xanh.

Trước nhà treo hai chiếc đèn l*иg đỏ, cánh cửa lớn hé mở, bên trong tỏa ra làn khói trắng mờ ảo, vợ cũ như một bóng ma lướt vào trong căn nhà, trong chớp mắt đã biến mất không còn dấu vết.

Tôi cảm thấy có quỷ dị, không muốn vào, nhưng Lưu Lâm Na như con ngựa hoang thoát dây cương, lao thẳng vào trong!

“Đồ đàn bà chết tiệt, ra đây cho tôi! Tôi biết chắc chắn là bà giở trò! Cút ra đây, đưa thuốc giải cho tôi! Chữa khỏi mặt cho tôi!”

Tôi và Phan Mẫn cũng đuổi theo vào trong, tôi còn dùng vài lá bùa dẫn đường, nhưng chỉ sau vài phút, chúng tôi vẫn bị lạc đường!

Xung quanh tràn ngập sương mù trắng, trong bán kính hai mét không phân biệt được người hay vật, quỷ ảnh phiêu đãng. Lưu Lâm Na sớm đã mất tích, ngay cả tiếng cũng không nghe thấy nữa.

Phan Mẫn hoảng sợ đến mức khóc lóc bên cạnh tôi, lo sợ vợ cũ và Lưu Lâm Na sẽ gϊếŧ nhau, còn liên tục nói bị muỗi cắn.

Tôi đang thắc mắc làm sao lại có muỗi ở đây, quay đầu nhìn lại thì phát hiện Phan Mẫn đã biến mất!

Đằng sau tôi là hàng trăm cặp mắt đang chăm chú nhìn, chúng bò sát mặt đất, liên tục thè lưỡi, cơ thể phủ đầy mụn mủ phát sáng mờ mờ như những bong bóng phập phồng, sẵn sàng phun độc bất cứ lúc nào.

Trời ơi, cả một bầy cóc độc!

Chúng nuốt chửng lũ muỗi trong nháy mắt, trong đó có con cóc độc to lớn nhất dùng lưỡi cuốn lấy Phan Mẫn, đặt lên lưng, còn cô ta bị chất độc làm cho bất tỉnh.

Vợ cũ từ từ bước ra, đứng phía sau con cóc độc, cười lạnh.

“Cô thật không biết tốt xấu, vì tiền mà giúp đỡ loại tiểu tam này sao? Cô ta đã trở thành thể chứa cổ của tôi rồi, sống hay chết cũng không thoát được đâu, đừng phí sức nữa.”

“Cô biết luyện cổ sao?”

Vợ cũ bật cười lớn:

“Nếu tôi không biết luyện cổ, chẳng phải đã trở thành mồi ngon cho cô ta sao? Tôi sẽ khiến cô ta hiểu rằng, ăn cắp thứ của người khác là phải trả giá đắt!”

Bà ta búng tay một cái, con cóc độc mồm to thở phì phò, những mụn mủ trên người phồng to hơn nữa, từng cái như đang hít thở, bốc lên mùi hôi tanh tưởi.

Bà ta vung tay, ngay lập tức triệu hồi hàng ngàn con độc trùng bò tới, muốn nuốt chửng tôi.

“Tôi ngửi được trên người cô có mùi thơm kỳ lạ, xem ra, cô cũng không phải người bình thường, dùng làm thể chứa cổ thì còn gì hợp hơn...”

Nụ cười âm hiểm của bà ta khiến tôi hiểu rõ ý đồ. Bà ta bắt đầu niệm cổ ngữ, khắp người xuất hiện những ký tự màu đen đang mấp máy, triệu hồi thêm các loài độc vật khác, những con rết, rắn độc bò đầy bốn phía, vây lấy tôi.

Lúc này tôi mới biết, bà ta là một cổ nữ đến từ vùng dân tộc Miêu, năm xưa, vì tình yêu, bà ta rời xa quê hương để kết hôn nơi đất khách, nhưng không ngờ đến tuổi trung niên lại bị ruồng bỏ.

Những chú văn màu đen trên người bà ta dần tụ lại giữa trán, tạo thành hai chữ "Vương Ất", đó là tên của bà ta.

Vương Ất mấp máy môi, từ miệng bỗng bò ra hàng ngàn con muỗi đen, trong nháy mắt đánh úp về phía tôi!

Tôi nhanh chóng rút chiếc quạt âm dương từ trong túi ra, bảo vệ mặt mình! Lúc này, mùi hương trên người tôi ngày càng nặng hơn, cái thai trong bụng như cảm nhận được nguy hiểm bèn giúp một tay.

Mùi hương trên cơ thể tôi bỗng chốc biến thành một mùi hôi gay mũi của hồ ly, huân lũ muỗi đen chết ngay tại chỗ.

Đám cóc độc ùa lên, tranh nhau ăn xác muỗi, nhưng khi đến gần tôi, chúng cũng bị mùi hôi này làm cho lảo đảo, ngã nghiêng không đứng vững.

Vương Ất kinh ngạc tột độ, ngửi mùi này liền hiểu ra ngay:

“Đây là mùi hồ ly? Cô rốt cuộc là ai? Không thể nào chỉ là một kẻ xem bói bình thường…”

Vương Ất nhận ra tình thế bất ổn, mấy lần ra tay muốn đoạt mạng tôi, tôi trốn rồi lại trốn nhưng vẫn không thoát được!

Bà ta cắn mạnh vào tôi một nhát, chỗ da bị cắn lập tức biến thành xanh tím, còn xuất hiện những đốm đen nhỏ như hạt mè trong dấu răng, giống như cổ trùng, mang theo cảm giác bỏng rát, chui sâu vào da tôi.

Nhân lúc tôi đau đớn, bà ta giương nanh múa vuốt lao tới định bóp cổ tôi nhưng ngay giây tiếp theo đã bị một lực mạnh mẽ hất văng ra xa!

Một bóng trắng bất ngờ xuất hiện từ trong màn sương, hình dáng của hắn như làn khói, mờ ảo hư vô nhưng lại sắc bén như một thanh đao, trong phút chốc đã thay đổi cục diện.

“Cô ấy đương nhiên không đơn giản, phụ nữ của tôi, làm sao có thể tầm thường?”

Giọng nói lạnh lùng lại đầy kiêu ngạo vang lên bên tai khiến tôi không khỏi đứng thẳng lưng.

Từ bóng trắng dần hiện lên hình dáng một người — chính là Mặc Sâm.

Hắn xuất hiện với dáng vẻ phong trần, đôi mắt đỏ rực đầy sát khí, trên người vẫn còn dính vết máu, tràn ngập mùi máu tươi.

“Tôi thấy bà đúng là chán sống rồi, ngay cả cô ấy mà cũng dám động vào?”