Sự thân mật của Mặc Sâm khiến hương thơm trên người tôi càng thêm đậm, tôi như thể đã nuốt phải một loại linh đan diệu dược nào đó, cả người trở nên trắng hồng rạng rỡ, ngay cả từng sợi tóc cũng ánh lên vẻ bóng bẩy.
Tôi hoàn toàn không dám bước chân ra khỏi cửa, sợ rằng đám đàn ông ngoài kia sẽ ngửi ra mùi trên người tôi.
Ngụy Bằng đi loanh quanh trong nhà mấy vòng, liên tục nói rằng người tôi thơm quá mức! Vì mối quan hệ giữa chúng tôi đáng ngại nên nó mới cố gắng giữ bình tĩnh...
Nhưng vừa quay đi, nó đã cầm chìa khóa xe lao thẳng ra ngoài!
“Ngụy Bằng! Em đi đâu vậy?”
“Nhà này em không ở nổi nữa.” Ngụy Bằng đầy bực bội: “Em qua nhà bạn gái ở tạm vài ngày. Một ngày không gặp cô ấy, nhớ phát điên rồi.”
Tôi xấu hổ hỏi: “Bạn gái nào của em vậy?”
Bạn gái của nó thì nhiều không đếm xuể! Tất cả đều đang cầm số thứ tự, xếp hàng chờ được nó yêu đó.
“Dù em có nói thì chị cũng không biết đâu. Nếu em dẫn hết về cho chị gặp cũng sợ dung lượng não của chị không đủ để nhớ. Chị cũng đâu phải không biết sức hút của em trai mình!”
Tôi không nhịn được, khóe miệng giật giật: “Em bớt lố đi. Lần trước chị đã giúp trả nợ âm cho em rồi, lần này đừng có mà nhờ chị nữa! Em đúng là xây nhà cạnh biển…”
Ngụy Bằng khó hiểu: “Xây nhà cạnh biển là sao?”
“Lãng đến tận nhà luôn rồi!”
Ngụy Bằng chẳng thèm đáp lại, chỉ vẫy tay một cái, nhẹ nhàng rời đi mà không mang theo chút vướng bận nào, ngoài… một cái quần cộc.
Nó vừa đi là đi mấy ngày liền không có tin tức, ngay cả Mặc Sâm cũng biến mất. Nhưng trước khi đi, hắn còn dặn tôi không được ra ngoài một mình, phải đợi hắn trở về.
Tôi ngoan ngoãn ở trong nhà, nhưng Phan Mẫn cứ thúc giục vài lần, nói cô bạn thân gặp chuyện, muốn nhờ tôi xem giúp.
Tôi thoái thác vài lần, cô ta không chờ được liền dẫn bạn thân mình tới tận nhà tôi.
Vừa bước vào cửa, bạn thân cô ta liền quỳ xuống, còn mang theo một bao tiền, cố nhét vào tay tôi.
“Ngụy Hoa Tử, xin cô giúp tôi với! Đây là chút thành ý, tôi thực sự không còn cách nào khác mới mạo muội tới đây, xin cô cứu mạng tôi!”
Bạn của Phan Mẫn ăn mặc rất kỳ lạ, mặc nguyên bộ đồ đen, đầu đội mũ trùm, bịt kín từ đầu đến chân, trên người còn tỏ ra mùi tanh hôi khó chịu.
Tôi cảm thấy không ổn lắm, liền lùi lại mấy bước.
“Chuyện gì đây?”
Phan Mẫn khóc lóc kể lể: “Chúng tôi mới đi làm thẩm mỹ cách đây không lâu, tôi thì không sao, nhưng mặt cô ấy đã nát hết cả. Không biết tại sao lại thế!”
Phan Mẫn thực sự sợ mình cũng sẽ biến thành như bạn thân.
Bạn cô ta tên là Lưu Lâm Na, nhỏ hơn Phan Mẫn năm tuổi, từng là kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác, cổ mới kết hôn được vài năm, vừa tận hưởng cuộc sống giàu sang chưa bao lâu thì đã gặp phải chuyện này.
Lưu Lâm Na khóc đến thương tâm nhưng tuyệt nhiên không nhắc tới chuyện mình làm tiểu tam phá hoại gia đình người khác. Nhưng trực giác mách bảo tôi rằng chuyện này liên quan đến nghiệp chướng mà cổ đã gây ra, cổ chỉ quan tâm đến dung mạo bản thân, cũng sợ rằng bị hủy dung nhan thì chồng sẽ chán ghét và đòi ly hôn.
Tôi lạnh lùng quát lớn: “Cô bỏ mũ và khẩu trang ra để tôi xem.”
Lưu Lâm Na cao ngạo có chút không tình nguyện. Nếu không nhờ Phan Mẫn giới thiệu, cổ có lẽ đã chẳng tin tôi, vì từ giọng điệu của cổ, tôi nhận ra người ta xem thường tôi vì trông tôi còn quá trẻ, cho rằng không đủ năng lực.
Tôi hừ lạnh: “Nếu không tin thì đừng đến đây, gần đây tôi cũng mệt mỏi, không muốn xem gì, định bế quan một khoảng thời gian. Mời các cô về cho!”
“Đừng… đừng mà!” Phan Mẫn vội vàng: “Ngụy Hoa Tử, cô đừng giận, chúng tôi tới đây là vì tin cô, mang theo cả thành ý, cô xem giúp bạn tôi đi, tôi biết, chỉ có cô mới có thể cứu cô ấy!”
Lưu Lâm Na cũng sợ, vội tháo mũ và khẩu trang ra, khi gương mặt cổ lộ ra trước mắt làm tôi cũng phải giật mình kinh hãi.
Quá ghê tởm!
Khuôn mặt nhỏ nhắn hình trái xoan trông như bị sâu đυ.c lỗ, chi chít những lỗ đen, từng lỗ phồng lên, lộ ra một cái đầu nhỏ, cực kỳ giống như đài sen bao phủ khắp mặt.
Cổ vô cùng hoảng sợ, cố gắng dùng tay cào những lỗ đen đó nhưng chỉ làm khuôn mặt mình chảy máu, thịt da lở loét, không ngừng thối rữa.
Những lỗ đen đó tựa như trăm ngàn đôi mắt kỳ dị, lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào tôi, làm tôi sởn tóc gáy, da đầu tê dại.
Phan Mẫn cũng sợ ngây người, theo bản năng lùi lại vài bước!
“Cô… Lâm Na, mặt cô sao lại thành ra thế này? Còn tệ hơn lần trước! Lần trước chỉ có vài nốt sưng, giờ thì toàn là lỗ đen!”
Lưu Lâm Na gần như phát điên, lại bắt đầu cào mặt mình. Tôi nhanh chóng dùng dây thừng trói tay cổ lại, đốt một lá bùa, hòa nước cho cổ uống, cuối cùng người mới bình tĩnh lại.
“Cô cào thì được gì? Thứ này là cổ, cào làm sao mà hết được?”
“Cái gì? Cổ?!”
“Các cô làm thẩm mỹ ở đâu? Bây giờ còn tìm được người làm không? Cổ này chắc chắn đã được vùi vào lớp biểu bì của cô khi làm thẩm mỹ. Thời điểm đến, cổ giống như trứng côn trùng, bắt đầu nở ra, cô trở thành vật chủ đang nuôi dưỡng chúng.”
Phan Mẫn run rẩy hỏi: “Vậy… vậy mặt tôi có cổ không?”
Tôi lắc đầu: “Cô không có cổ, nếu có thì đã sớm nở rồi. Hơn nữa, lúc đó cô còn thờ hồ yêu, hồ yêu sẽ bảo vệ cô, nên không sao. Còn cô ta bị gieo cổ hoàn toàn là do nghiệp chướng mà cô ta tự tạo ra. Cô còn chưa hiểu sao?”
Lưu Lâm Na sực tỉnh, nhưng không hề nhận ra lỗi lầm của mình, trái lại còn bắt đầu mắng:
“Tôi biết rồi, chắc chắn là con mụ già đó không cam tâm! Bà ta già nua xấu xí, chồng ly hôn để cưới tôi nên bà ta tức giận đến trả thù tôi đúng không? Dám dùng cách tàn độc như thế! Ngụy Hoa Tử, cô biết nuôi cổ không? Tôi trả tiền cho cô, cô cũng nuôi cổ trả thù bà ta cho tôi! Tôi muốn xem ai lợi hại hơn!”
Vẻ mặt kiêu ngạo, giọng điệu độc ác của Lưu Lâm Na khiến tôi thấy ghê tởm. Bộ dạng xấu xí, cùng bản tính ngạo mạn ấy làm cổ trông giống như dạ xoa, hung ác đến cực điểm!
Tôi không muốn nhận chuyện này, định đuổi cổ đi, không ngờ lại bị cổ bất ngờ túm lấy tay kéo mạnh ra ngoài. Thậm chí, cổ còn lấy gậy điện chống sói ra chích vào người tôi, cảm giác tê liệt khiến tôi không còn sức chống cự, bị ép lên xe.
“Lâm Na! Cô đang làm gì vậy?” Phan Mẫn luống cuống hét lên: “Sao cô có thể làm như vậy?”
“Bớt nói nhảm đi! Mau giúp tôi đưa cô ta lên xe!”
Lưu Lâm Na lòng dạ độc ác, ép Phan Mẫn cùng nhét tôi vào xe. Hai người lái thẳng tới thẩm mỹ viện nhưng khi đến nơi, họ phát hiện chỗ đó đã trống không.
Thẩm mỹ viện bị cơ quan chức năng niêm phong, nghe nói ở đây có án mạng, tối qua, chủ thẩm mỹ viện đã gom hết tiền và bỏ trốn, toàn bộ nhân viên cũng bỏ trốn.
Ở bên trong viện thẩm mỹ, họ tìm thấy một cái hũ đựng dưa muối kỳ lạ, bên trong chứa máu loãng và vài loài động vật độc, trải qua lên men nên bốc mùi hôi thối kinh khủng.
Nhân viên điều tra cũng không rõ vật này là gì, nên ném sang một bên không để ý, nhưng tôi thấy lại nhận ra ngay, đây chính là cái hũ dùng để nuôi cổ, khi bị đổ nó còn bốc lên khói đen.
Lưu Lâm Na chửi thề, hỏi tôi phải làm gì tiếp theo. Tôi không buồn đáp, chỉ lạnh lùng liếc cổ một cái.
Đúng lúc đó, chồng của Lưu Lâm Na gọi điện, giọng ông ta dữ dằn, giống như đang mắng con chó:
“Cô chết ở đâu rồi? Còn không mau cút về nhà ngay cho tôi!”
Cổ cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Có chuyện gì vậy, anh yêu?”
“Cô còn dám hỏi có chuyện gì? Cô đã làm cái gì mà không tự biết à? Nhanh về ngay cho tôi!”