Hắn hừ lạnh một tiếng, quyết định trừng phạt tôi!
Rất nhanh, bụng dưới của tôi đau nhói, giống như bên trong có một chiếc máy trộn đang hoạt động, khuấy đảo khiến lục phủ ngũ tạng đau…
Dịch vị dạ dày vừa đắng vừa chua dâng lên, lập tức khiến tôi nôn thốc nôn tháo không ngừng được! Tôi đau đớn cuộn người trên mặt đất, không nói nổi một lời, chỉ có thể yếu ớt nắm lấy ống quần của hắn.
"Mặc Sâm… bảo nó dừng lại đi, đừng giày vò tôi nữa, đau quá!"
Mặc Sâm từ trên cao nhìn xuống tôi, không chút dao động, gương mặt vẫn lạnh lùng.
“Nếu cô ta trốn thoát, để tin tức này lan truyền ra ngoài, tộc hồ sẽ đại loạn. Đến lúc đó, bất kể là yêu hay tiên, đều sẽ biết chuyện cô mang thai hồ ly.”
"Biết rồi… thì sẽ thế nào?"
“Họ sẽ nghĩ mọi cách để lấy đi hồ cốt trong bụng cô, lột da rút thịt cô, muốn mạng sống của cô!”
"Tại sao? Tại sao họ đều muốn hồ cốt này?"
Tôi nóng lòng muốn biết sự thật bên trong nên mới giúp hồ yêu bỏ trốn nhưng tôi không ngờ rằng mọi chuyện lại nghiêm trọng đến vậy.
Mặc Sâm không muốn giải thích rõ ràng chỉ hừ lạnh hai tiếng rồi vung tay bỏ đi. Cái thai trong bụng quậy phá một lúc rồi dần dần dừng lại, tôi thì kiệt sức giống như vừa sinh con, mệt mỏi rã rời.
Tôi phải nghỉ rất lâu mới có thể rời đi nhưng vẫn không nghĩ ra được nguyên cớ.
Đêm khuya, Mặc Sâm lại chen vào trong quan tài, đêm nay tôi không đi vào mộng, hắn cũng không nói với tôi một lời nào như đang trút giận, âm thầm bất mãn với tôi, mặc tôi suốt một đêm.
Chiến tranh lạnh!
Hôm sau, Phan Mẫn tìm đến tôi, tặng tôi một phong bao lì xì lớn, dày cộm, ít nhất cũng phải hai mươi nghìn tệ!
Phan Mẫn khôi phục ký ức, kể rằng hồ yêu đã cắt đứt liên hệ với cô ta vào tối qua và rời đi nhưng lại để lại quỷ anh quẩn quanh làm phiền cô ta. Cô ta hỏi tôi phải làm sao để trừ hậu họa.
Tôi vẽ cho cô ta vài lá bùa bình an bảo mang về nhà dán lên, rồi hướng dẫn cách xử lý:
“Về nhà, dùng vải đen bọc tượng hồ yêu lại, khi trời tối thì đập nát nó, lúc đập, phải che lại mặt, đừng để nó nhìn thấy! Sau khi đập xong, đốt một xe kim nguyên bảo, cho các mảnh vỡ của tượng vào đó đốt cùng, rồi sau bảy ngày thì đem chôn đi là được.”
“Còn quỷ anh thì sao? Làm sao để tiễn nó đi?”
“Đó là nợ âm của cô, cô và chồng cô phải tốn chút tâm tư, cũng đốt một xe kim nguyên bảo, trên giấy bùa vàng viết ngày, giờ quỷ anh rời khỏi cơ thể để đốt cùng. Sau đó đốt thêm một hình nhân nữ, viết tên cô lên đó làm thế thân cùng đi với nó thì chuyện này được hóa giải.”
“Được được được.” Phan Mẫn vô cùng cảm kích: “Tôi sẽ làm ngay chuyện này, thật là nhờ có Ngụy Hoa Tử, sau này tôi nhất định sẽ gửi thêm một phong bao lì xì thật lớn!”
Quỷ anh đi theo sau Phan Mẫn khẽ hừ một tiếng, ôm chặt lấy chân cô ta, vẻ luyến tiếc không rời.
Phan Mẫn cũng cảm nhận được, gắng gượng nuốt nước mắt, quay đầu đi, không nói một lời.
Bảy ngày sau, Phan Mẫn lại tìm đến tôi, nói rằng hồ yêu đã thật sự rời đi rồi, quỷ anh cũng được tiễn đi, cuộc sống của cô ta dần trở lại bình thường, sức khỏe và tinh thần cũng đang tốt lên.
Mất bao nhiêu công sức, điều duy nhất chưa trở lại quỹ đạo chính là chồng cô ta, gã ta lại quen một nữ sinh viên đại học trẻ tuổi nên đang gây rối, đòi ly hôn với cô ta, đến nỗi chuyện tình chớp nhoáng với hồ yêu thì gã ta cũng đã sớm quên mất.
Đúng là mù thắp đèn – phí cả nến!
Phan Mẫn vô cùng khó hiểu: Chồng cô ta lăng nhăng như vậy, trong kinh doanh lại tàn nhẫn độc ác, nhiều mưu mô mà sao vẫn thuận buồm xuôi gió, lên như diều gặp gió?
Quỷ anh là do cô ta và chồng cùng sinh ra, vậy mà chồng cô ta lại chẳng gặp phải chút phiền toái nào?
Tôi khẽ lắc đầu, giải thích với cô ấy:
“Chuyện này phải nói từ tiền kiếp và nhân quả mà ra. Bất cứ chuyện gì xảy ra đều có nguyên nhân và hậu quả của nó. Chồng cô không phải là không chịu báo ứng hay trừng phạt, có thể ông ta đã trả ở một thời điểm nào đó, hoặc kiếp trước ông ta đã chịu tội chịu khổ, nên kiếp này không cần chịu nữa.”
Tôi nhớ năm tôi bảy tuổi, tròng mắt bên trái bị vỡ, bà nội đã thay cho tôi một viên ngọc đỏ vào đó, từ đó cuộc đời tôi cũng thay đổi.
Mắt trái của tôi có thể thông linh, năm bảy tuổi, tôi đã bái sư học cách xem chuyện đời.
Khi người khác còn chìm đắm trong niềm vui của tuổi thơ, tuổi thơ của tôi đã đầy rẫy yêu ma quỷ quái, yêu quái ma quỷ.
Bà nội nói đây là nhân quả, sư phụ tôi thì bảo đó là nghiệp trái (món nợ nhân quả).
Sư phụ còn kể tôi nghe một chuyện xưa, để tôi dần hiểu thế nào là “gieo nhân nào, gặt quả đó”.
Thời cổ có một viên ngoại, người này thanh liêm, tâm thiện như Phật, cả đời lo cho bá tánh, cứu tế giúp đỡ người nghèo, có mấy lần người đó đã đặt chân tới quỷ môn quan, còn cúi chào thân thiện với Diêm Vương.
Lần đầu tiên, hắn cứu người, bị ngã gãy chân, để lại tật nguyền suốt đời, trở thành một người què.
Lần thứ hai, hắn cứu người bị đuối nước rồi bị sốt nặng suýt bỏ mạng.
Lần thứ ba, hắn dầm mưa gió trèo lên cây lấy diều cho một đứa trẻ, thì bị sét đánh chết!
Gia đình viên ngoại đau lòng tột cùng, cho rằng hắn làm việc tốt mà không được báo đáp, tuổi trẻ đã bị sét đánh chết, bị trời phạt oan uổng, nên họ oán trách trời đất bất công!
Một đạo trưởng đi ngang qua, thấy thế không đành lòng đã khai sáng cho gia đình viên ngoại, giải thích rằng đây chính là nhân quả của hắn.
Viên ngoại vốn có mệnh định sẵn phải chịu tai ương ba kiếp, nhưng vì tâm hắn thiện lành như Phật, trời cao đã đặc biệt cho phép để hắn trả hết trong một kiếp cho những tội nghiệp đáng lẽ phải chịu ba kiếp, hắn gánh hết trong một kiếp. Khi chuyển kiếp đầu thai lần nữa, hắn sẽ được hưởng phúc.
Cho nên mới nói, thiện ác không thể chỉ nhìn trong một kiếp, tiền kiếp và hiện tại, nhân quả luân hồi, không thể đoán trước.
Lúc nghe xong câu chuyện này, tôi cũng ngây người, dường như đã hiểu ra tất cả những gì mình phải gánh chịu.
Khi Phan Mẫn rời đi, cô ta lại tặng tôi một phong bao lì xì lớn, đồng thời cũng giúp tu vi của tôi tăng lên không ít.
Có lẽ thai hồ ly trong bụng cảm nhận được điều gì đó làm tôi chợt buồn nôn, tôi bèn nôn khan vài tiếng. Đây là đầu tiên tôi có triệu chứng ốm nghén!
Mặc Sâm nghe tiếng, lập tức xuất hiện, đè tôi xuống giường, dịu dàng vuốt ve bụng dưới của tôi… Vuốt ve một lúc, bàn tay linh hoạt của hắn lại chui vào bên trong áo.
“Anh làm gì vậy?” Tôi khẽ kêu lên, giọng vô thức trở nên nũng nịu: “Giữa ban ngày ban mặt, anh… anh cũng không biết kiềm chế à?”
“Kiềm chế gì?” Hắn nhẹ nhàng cắn vành tai tôi khiến tôi tê dại toàn thân, run rẩy khe khẽ: “Cô là người phụ nữ của tôi, tôi còn cần phải kiềm chế sao?”
Sự gần gũi của hắn làm tôi choáng váng, cứ như thể sắp ngủ thϊếp đi bất cứ lúc nào, rồi lại rơi vào giấc mộng kia, làm tôi chẳng thể phân biệt được hiện thực.
Những nụ hôn dày đặc rơi xuống, như gió xuân cuốn lấy… Tôi khi thì rên khẽ ưm ư, khi thì thở hổn hển, căn bản không thế tự khống chế.
Tôi chợt nhận ra hình như mình đã quen với sự gần gũi của hắn rồi!
Trong cơn mê, tôi nghe thấy hắn thì thầm bên tai:
“Trên người cô phải ngập tràn mùi hương của tôi như vậy bọn chúng mới không dám đến gần… Gần đây vận khí không tốt, âm khí quá nặng, cô phải ở cạnh tôi, không được rời xa, biết chưa?”
Tôi chìm đắm trong cảm giác ấy, không còn tâm trí để trả lời hắn.
Hắn thoáng dùng sức ôm, rồi cắn nhẹ vào cổ tôi một cái. Cơn đau khiến tôi khẽ kêu lên nhưng trên mặt tràn đầy nét thẹn thùng.
“Tôi… biết rồi…”
Vừa dứt lời, bóng dáng cao lớn của hắn lại đổ xuống, một lần nữa quấn lấy tôi.