Tôi Và Thái Hậu Đều Là Xuyên Không

Chương 17

“Tới đây!” Một giọng nói quyến rũ vang lên, Trịnh ma ma mang theo bàn tính nhỏ của bà ấy vọt vào.

“Ta xem nào, một ấm Lê Hoa Bạch thượng đẳng, là ba lượng, phí trà nước là năm đồng, Tô Đường trò chuyện cùng ba mươi phút là năm lượng, vừa nãy còn cố vấn tình cảm, vậy phải thêm một lượng năm đồng, tổng cộng vừa vặn mười lượng.”

“Sao lại đắt như vậy?!” Tôi không thể tin được, tôi cho rằng vừa nãy chỉ là nói chuyện phiếm thôi mà, ai biết lại là hạng mục thu phí.

Thật ra có một số việc tự về nhà cũng có thể suy ngẫm ra được, tôi đúng là người oan mà.

Tôi nhìn Trịnh ma ma, còn muốn giãy giụa một chút:

“Lúc trước bà cũng không nói là phải thu thêm khoản ngoài mà.”

“Cô cũng không hỏi đấy thôi.”

“Thế… thế phí trà nước kia là cái gì? Ta có uống trà đâu.”

“Cái này à, là khoản mà vào lâu của chúng ta thì cần phải thu.”

Đã hiểu, tiền boa của nhà hàng thời hiện đại đúng không.

Tôi hận quá, vì sao cổ đại không có Bộ Công Thương, một hắc điếm lớn như vậy, tôi phải khiếu nại các người!

Quả nhiên kiểu hội sở xa hoa thế này chỉ bẫy kẻ có tiền.

Tôi rưng rưng móc ra mười lượng, từ đó về sau tôi nhớ rất kỹ, có đi tìm hắn thì tôi tự mang rượu còn tuyệt đối không nhiều lời một câu.

Tôi nhìn trúng một loại hoa chỉ có ở biên thành, loại hoa này có thể làm yên chi, mùi hoa nồng đậm, màu sắc thuần khiết, hơn nữa giá cả còn rẻ.

Khi tôi tính toán tìm kiếm người có kỹ thuật gia nhập, Tô Đường đến, hắn nói hắn muốn gia nhập việc làm ăn của tôi.

“Sao ngươi lại nguyện ý từ bỏ sự nghiệp vĩ đại của mình ra đây làm ăn với ta thế? Tin ta như vậy?”

Tô Đường đột nhiên nhìn vào mắt tôi:

“Phải, một mặt là tin cô, mặt khác là cảm thấy cô cần ta ấy.”

Không khí đột nhiên trở nên hơi ái muội, tôi nheo mắt:

“Ta ra giá một trăm văn, về sau đừng lấy ánh mắt buôn bán ở thanh lâu nhìn ta có được không?”

Tô Đường lấy tiền rồi lập tức biến thành bình thường:

“Một người bên ngoài như cô, muốn làm ăn ở biên thành không đơn giản đâu. Ta dẫn cô đi chào hỏi sơn đầu đã.”

Chào hỏi sơn đầu? Đây là quy tắc gì vậy?

Tôi trực tiếp cười:

“Ta muốn mở cửa hàng, nhiều lắm là đến quan phủ báo cáo chuẩn bị một chút, vì sao còn phải chào hỏi sơn đầu? Chào ai vậy?”

Tô Đường dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi:

“Cô đừng không để trong lòng, đây là quy tắc đặc biệt ở biên thành chúng ta, nếu muốn yên bình mở cửa hàng thì phải mở tiệc chiêu đãi ba người này, hội trưởng thương hội biên thành - Bạch Khải Nguyên, em vợ của phó quan của chỉ huy quân trú biên thành An Bắc - Trịnh Hâm Phi cùng với cầm đầu đám du côn lớn nhất địa phương - Tạ Thái. Cô còn phải chuẩn bị hơn một ngàn lượng bạc cho bọn họ.”

Tôi vẫn không muốn đi:

“Sao còn phải nộp phí bảo kê nữa vậy? Ta không đi, hơn nữa, ta đây như hoa như ngọc, lỡ may bọn họ nổi lên ý xấu với ta thì biết làm sao?”

Tô Đường trực tiếp trợn trắng mắt:

“Đến lúc đó cô đừng một quyền đấm chết bọn họ, ta cũng cám ơn trời đất rồi.”