Tôi Và Thái Hậu Đều Là Xuyên Không

Chương 16

Tình yêu, đối với một người con gái mà nói, cũng không phải toàn bộ cuộc đời của cô ấy.

Đời người quan trọng ý nghĩa ở chỗ giá trị sáng tạo, tôi đã lãng phí ở trên người Liễu Thừa An nửa năm, đó chính là thanh xuân quý giá của tôi.

Vì sao còn phải mặc kệ bản thân mình rồi sa sút chứ? Một mình một người xinh đẹp không tốt sao? Tiền tự mình nỗ lực làm ra không thơm à?

Một người hiện đại như tôi tùy tiện lấy ra một vài thủ đoạn marketing thì không phải cũng có thể đầy bồn đầy chén hả?

Cho nên, tình yêu, chỉ ảnh hưởng đến tốc độ tôi kiếm tiền.

Trên đây là lý luận vàng tôi có được từ Tô Đường - đầu bảng của Thanh Phong Lâu.

Vào lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tô Đường, hắn đang gối lên đùi một chị xinh đẹp, nhất thời tôi không phân biệt được hai người bọn họ ai đổ ai, cũng không biết tôi nên hâm mộ ai.

Sau đó tôi quen thân với hắn, có một lần cố ý đi tìm hắn xong hỏi vì sao hắn lưu lạc phong trần.

Hắn liếc ta một cái và nói:

“Ta tự nguyện.”

??????

Tôi đã chuẩn bị nghe anh kể về một thế giới bi thảm bản cổ đại rồi, anh lại nói với tôi là anh tự nguyện?

Tôi quyết định mạnh mẽ dẫn đường một chút:

“Thật sự không phải cuộc sống ép buộc, không có tiền gì đó sao?”

Hắn nhìn biểu cảm của tôi, giống như tôi đang vũ nhục tín ngưỡng nghề nghiệp thần thánh của hắn vậy, mà kỹ thuật diễn có hơi khoa trương:

“Chỉ đơn giản là nguyện làm ngành này thôi. Thấy vô số cô gái có được hạnh phúc nhờ sự an ủi của ta là mục tiêu đời ta.”

Người tôi tê dại:

“Không nhìn ra ngươi còn là mẫu mực trong ngành đó nha.”

Lừa gạt tôi à? Sau khi tôi đập một phát bể ba quả hạch đào, hắn lựa chọn nói cho tôi nghe tình hình thực tế:

“Đương nhiên là vì tiền rồi, nhân lúc đang thanh xuân niên thiếu, bề ngoài đẹp, kiếm thêm nhiều chút thôi.”

Tôi vừa tìm nhân hạch đào trong đống mảnh vỏ vừa hỏi hắn:

“Vậy ngươi có từng nghĩ đến một tình yêu say đắm khắc cốt minh tâm không?”

Hắn trừng mắt:

“Sao lại chưa từng nghĩ đến? Ai không có lúc yêu thầm thời thiếu niên, lúc trước ta cũng từng thích một cô nương, mỗi ngày ta tặng đồ ăn nước uống tặng trang sức cho nàng, đó đều là tiền mồ hôi nước mắt của ta đó, sau này bởi vì ngoài ý muốn chúng ta chưa từng gặp lại…”

“Chậc chậc chậc, thật đúng là rất khắc cốt minh tâm, vậy vì sao mà không gặp lại thế?”

“Ta mua trang sức cho nàng, nàng đem đi cầm cố, nuôi trượng phu của nàng. Sau đó, trượng phu nàng biết, không cho nàng qua lại với ta nữa, ta nói đừng đi mà, ta có thể, ta nỗ lực tiếp khách, ta có thể nuôi hai người, nhưng mà nàng đi mất cũng không quay đầu lại, u hu hu hu…”

Tôi hết chỗ nói rồi: “Ngươi đây không phải là thuần liếʍ cẩu sao?”

Ầy, không nghĩ rằng Tô Đường lại là Lý Tông Hằng bản cổ đại.

“Đúng vậy, cho nên, từ đó về sau ta đã đoạn tình tuyệt ái, trong lúc làm việc có thể tán tỉnh nhưng không thể nói đến tình yêu. Lòng ta không có tình cảm khác, có chỉ có tiền tài lạnh như băng. Chính cái gọi là trí giả không rơi vào bể tình ——”

“Người oan giẫm lên vết xe đổ ——”

Tô Đường nắm lấy tay của tôi một cái:

“Không nhìn ra nha, Trịnh tiểu thư là một người hiểu rõ ràng đó! Nào, làm một chén!”

Một chén rượu xuống bụng xong, tôi nói với hắn tôi phải đi.

Tôi vừa mới đứng lên thì nghe Tô Đường hô:

“Trịnh ma ma, tính tiền đi.”