Thứ hai, đã tới lúc phải làm việc.
Tư Điềm thức dậy lần đầu tiên vào lúc 7 giờ sáng, đó là thời điểm mà cô phải thức dậy đi làm mỗi ngày ở kiếp trước.
Tư Điềm tỉnh lại lần thứ hai vào lúc 8 giờ 30 phút nhưng cô không ngồi dậy luôn mà lại nằm bò trên giường nghịch điện thoại di động. Cuối cùng, cô mở app ngân hàng trên di động mà cô đã tải về từ đêm qua ra đếm số không trong tài khoản, cô vừa đếm xong hết là vui mừng ra mặt.
Người giàu sẽ luôn đối xử tốt với tất cả mọi người, đến cả hệ thống cũng nhận được lời chào hỏi thân thiện hòa ái của Tư Điềm: "Chào buổi sáng, bạn học Tiểu Ái."
Hệ thống: “Ký chủ, tôi đã nói với cô rất nhiều lần rồi mà. Tôi tên là Tiểu Ái, không phải là bạn học Tiểu Ái.”
“Hơn nữa ký chủ à, sáng nay đã xuất hiện thêm một nhiệm vụ nhỏ nữa là đưa hai đứa nhỏ đi học.”
Tư Điềm nổi giận: "Vậy tại sao cậu không gọi tôi dậy?"
Bây giờ trong tay cô có tiền rồi thì đương nhiên sẽ không muốn chết nữa.
Tiểu Ái cứng họng không nói nên lời: "Tôi gọi rồi đấy chứ, nhưng mà..."
Tiểu Ái nhớ lại khoảnh khắc nó liều mạng gọi ký chủ nhà mình dậy, nhưng lúc đó ký chủ của nó lại hoàn toàn bất động, ngủ say như chết rồi ấy. Khi đó nó còn tưởng rằng ký chủ sắp không xong rồi, nó cũng sắp chết đến nơi luôn.
May thay, nó phát hiện ra điểm sinh mệnh của ký chủ không hề bị suy giảm chút nào, chủ yếu là vì cô ngủ say quá nên nó không gọi dậy nổi thôi.
Tư Điềm cũng nghĩ đến chứng lười biếng khó rời giường vào mỗi sáng sớm của mình. Cô chính là kiểu người nếu sáng mai muốn thức dậy lúc 7 giờ thì phải đặt sẵn báo thức từ lúc 6 giờ mới ổn, thậm chí còn cứ cách năm phút thì đồng hồ báo thức lại phải đổ chuông một lần. Cô chợt thấy hơi xấu hổ nhưng vẫn cười nói: “Thế bây giờ có xuất hiện thêm nhiệm vụ nào nữa không?"
Tiểu Ái: “Buổi chiều lúc bọn trẻ tan học thì đi đón chúng về nhà.”
Tư Điềm: "Được thôi."
Cô vươn vai duỗi người rồi từ từ đứng dậy rời giường, ánh mắt tự nhiên đảo một vòng quanh phòng thì chợt nhìn thấy một tờ giấy nằm chỏng chơ trên sàn nhà, ngay bên cạnh khe hở nhỏ hẹp ở dưới cửa phòng.
Tư Điềm tò mò đi tới, cô nhặt tờ giấy kia lên thì mới phát hiện ra đó là "Bản jiantao (bản kiểm điểm)"
Chữ viết còn ngây ngô non nớt, thậm chí còn viết khá xấu. Nội dung của bản kiểm điểm này có rất nhiều chỗ xuất hiện dấu vết tẩy xóa và chỉnh sửa.
Tư Điềm phải ngẩn người mất một lúc lâu mới nhận ra, đây có phải là bản kiểm điểm mà cô bảo Quý Tri Lạc viết không nhỉ?
Cô không ngờ Quý Tri Lạc lại thực sự viết nó ra, mặc dù gần như toàn bộ phần nội dung trong bản kiểm điểm này đều được viết bằng pinyin.
Tư Điềm hắng giọng và bắt đầu đọc bản kiểm điểm này.
Lúc đầu cô đọc hơi vấp một chút vì phải vừa đánh vần, suy luận, ghép chữ vừa đọc cùng một lúc, may là sau đó cô đã đọc thuận miệng hơn nhiều: “Sáng thứ bảy, tôi gõ cửa phòng để gọi mẹ dậy nhưng mẹ không dậy nổi lại còn đánh tôi. Tôi nghĩ mình không làm sai gì cả (mẹ giẫm nát con ếch xanh nhỏ của tôi nhưng lại không viết bản kiểm điểm). Lẽ ra tôi không nên đá vào chân mẹ chỉ vì tôi không đứng vững. Đó là lỗi của tôi nên tôi đã viết bản kiểm điểm, thế nhưng mẹ tôi lại không viết, rồi mẹ còn…”
Dòng chữ phía sau đã bị tẩy xóa đi nhưng sau khi phân biệt thật cẩn thận, Tư Điềm xác định được mấy chữ đó là "Mẹ còn không cho tôi ăn nữa."
Tư Điềm: …
Ai đã dạy Quý Tri Lạc viết bản kiểm điểm như thế này? Thay vì ngoan ngoãn tự ngẫm lại lỗi lầm của mình thì lại đổ lỗi cho cô, cô không sai cơ mà!
Lúc đầu cô còn thấy hơi tức giận nhưng tới khi nhìn thấy cả trang giấy này toàn viết bằng pinyin, tới cả chữ q còn bị viết uốn éo như con nòng nọc thì Tư Điềm lập tức cười vang. Trước tiên cô phải chụp lại bản kiểm điểm này đã, sau đó xếp gọn lại rồi kẹp vào trong một cuốn sổ tay.
Tiểu Ái nhìn thấy hành động của cô lập tức cảm động không thôi. Tuy rằng hai ngày trước ký chủ vừa xuyên tới đây nên không chịu hợp tác với nó nhưng bây giờ ký chủ đã dần thay đổi rồi. Cô không chỉ chủ động hỏi thăm về các nhiệm vụ nhỏ phát sinh mà còn cẩn thận cất bản kiểm điểm của Quý Tri Lạc đi, sau khi cất kỹ còn tranh thủ chụp ảnh làm kỷ niệm nữa.
Dù nó chỉ là một hệ thống thì Tiểu Ái cũng biết điều này rất có ý nghĩa và sẽ trở thành nhân chứng cho quá trình trưởng thành của lũ trẻ.
"Ký chủ tốt quá đi." Tiểu Ái thở dài.
Tư Điềm cười hì hì: “Đúng chưa nào? Tôi cũng đang nghĩ chờ tới khi Quý Tri Lạc lớn lên, tôi sẽ lấy bản kiểm điểm này ra đọc lại trước mặt thằng bé. Ha ha ha, để xem không biết tới lúc đó thằng bé có xấu hổ không nữa.”
Tiểu Ái: ?
Không sao hết, nó tự an ủi chính mình, ký chủ nhà nó chỉ hơi hoạt bát chút tôi ấy mà. Nhất định là trong lòng cô cũng tồn tại cảm giác yêu thích, nếu không cô cũng chẳng cần chụp ảnh làm gì.