Xuyên Thành Mẹ Yêu Của Bé Con Phản Diện

Chương 38

“Về phần bức ảnh này, lát nữa tôi sẽ đưa cho Quý Tri Lạc xem luôn để thằng bé biết mình viết chữ xấu đến mức nào. Nhất định phải để thằng bé suy ngẫm lại mọi chuyện, còn nhỏ như thế mà đã biết đổ lỗi cho mẹ rồi, chờ thằng bé lớn rồi không biết còn dám quậy phá đến mức nào nữa đây!"

Tư Điềm lại cười ha ha lần nữa, hiển nhiên là cô đang rất nóng lòng muốn buổi chiều tới nhanh để đi đón hai đứa trẻ đây này.

Tiểu Ái: ?

Không sao cả, ít nhất thì ký chủ...vẫn sẵn sàng hoàn thành nhiệm vụ mà. Tiểu Ái lại cố gắng tự an ủi chính mình.

*

Quý Tri Lạc tan học lúc 4 giờ 30 phút chiều còn Quý Ninh Nhất thì tan học lúc 5 giờ chiều, khoảng cách giữa trường học của hai đứa trẻ thực ra cũng không quá xa, chỉ mất khoảng mười lăm phút ngồi xe.

Lúc 3 giờ chiều, Tư Điềm ở nhà bắt đầu thay quần áo và trang điểm, 4 giờ lên xe chuẩn bị đi đón Quý Tri Lạc trước.

Cô mặc một chiếc chân váy màu xanh đậm dài đến bắp chân, phần trên diện một chiếc áo sơ mi trắng xinh xắn, mái tóc mềm mại để xõa sau lưng trông vừa tự nhiên vừa quyến rũ động lòng người. Tất nhiên, nếu có thể bỏ qua nụ cười tươi quá mức trên mặt cô ngay lúc này thì trông cô cũng có chút khí chất thần tiên thanh cao phiêu dật đấy nhỉ.

Tư Điềm đang đọc lại bản kiểm điểm của Quý Tri Lạc. Lần đầu đọc cô không quá để ý nên bây giờ mới phát hiện ra Quý Tri Lạc thường vẽ thêm một cái đuôi nhỏ vào sau chữ a và chữ u, nhiều chữ còn đột nhiên biến thành tiếng Anh nữa. Ngoài ra bé còn ghép vần sai nên viết nhầm pinyin của chữ “jiu” thành chữ “jiou”.

Đối với một đứa trẻ mới ba tuổi rưỡi mà nói, có thể đánh vần từ pinyin đã là một điều cực kỳ tuyệt vời rồi. Nhưng khi Tư Điềm nghĩ đến cảnh có đôi lúc Quý Tri Lạc lại tỏ vẻ hùng hổ trước mặt mình, cô lại muốn nhìn vẻ mặt của bé khi biết mình đã viết sai lỗi chính tả nhiều đến mức nào.

Đang là giờ cao điểm lúc các em học sinh tan trường, bên ngoài trường mẫu giáo cũng đông đúc nhộn nhịp không kém là bao. Lúc Tư Điềm tìm được điểm đưa đón các bạn nhỏ trong lớp mẫu giáo bé thì bên ngoài đã có một vòng phụ huynh vây quanh.

Tư Điềm định đợi thêm hai phút nữa cho bớt đông người thì mới vào đón Quý Tri Lạc.

Quý Tri Lạc là người đứng cuối hàng, các bạn nhỏ ngoan ngoãn xếp thành hàng dài để cô giáo dẫn ra ngoài trường mầm non. Bé vẫn luôn mím môi cúi thấp đầu suốt đường đi, vẻ mặt bé phụng phịu hình như không vui lắm.

Đứa nhỏ đi bên cạnh bé là cậu bạn cùng bàn Tiểu Nguyên, hai đứa nhỏ là bạn tốt của nhau. Tiểu Nguyên cố gắng an ủi bé: "Tri Lạc, cậu đừng buồn nữa mà. Bị cô giáo phê bình cũng có phải chuyện to tát đâu."

Quý Tri Lạc hỏi: "Tiểu Nguyên à, cậu cũng nghĩ tớ không có mẹ sao?"

Tiểu Nguyên nói: “Từ trước đến giờ, mẹ cậu chưa tới đón cậu lần nào hết. Tớ cũng chưa từng gặp cô ấy.”

Quý Tri Lạc có chút buồn bã: “Nhưng tớ thật sự có mẹ mà, mẹ đã làm chiếc đèn l*иg đó cho tớ đấy.”

Trong lúc nói chuyện, đám nhóc đã đi theo cô giáo đến điểm đưa đón học sinh tan học, từng đứa trẻ trong lớp dần được người nhà tới tận nơi đón về. Mẹ của Tiểu Nguyên cũng đã đến nhưng Tiểu Nguyên lại không nỡ rời đi ngay, cậu bé đứng cạnh Quý Tri Lạc: "Tri Lạc, hôm nay bà không đến đón cậu nữa sao?"

Quý Tri Lạc nói: “Bà về nhà rồi.”

Tiểu Nguyên dùng ánh mắt thông cảm nhìn Quý Tri Lạc: “Vậy hôm nay ai tới đón cậu thế?”

Quý Tri Lạc lắc đầu: “Có thể là ông Lư, cũng có thể là các dì khác, tớ cũng không biết nữa.”

“Vậy tớ sẽ đứng đây đợi người nhà với cậu.”

Chỉ còn lại một số em nhỏ chưa có người nhà tới đón về, nếu bây giờ cậu bé cũng về trước thì Quý Tri Lạc sẽ phải tự chơi một mình. Cô giáo từng nói nếu đã là bạn tốt của nhau thì nên giúp đỡ lẫn nhau.

"Tiểu Nguyên à, cậu đừng đứng đó chờ cùng Quý Tri Lạc nữa. Đợi thêm lát nữa cô giáo sẽ đưa chúng mình quay về trường thôi mà." Trong đám trẻ đang chơi ở đấy đột nhiên có một cô bé nói: "Tụi mình vào trường chơi cầu trượt một lát là mẹ sẽ đến đón ngay ấy mà."

"Quý Tri Lạc, cậu cũng đi chơi cùng bọn tớ đi, không có mẹ cũng không phải chuyện gì to tát đâu mà." Xem ra suy nghĩ của cô bé còn rất cởi mở đấy.

Quý Tri Lạc cau mày phản bác: “Tớ có mẹ mà.”

Những đứa trẻ còn lại đều không tin: “Không cần để ý đến Quý Tri Lạc, hôm nay cậu ấy còn đánh nhau với Trần Tĩnh Đông nữa mà.”

Quý Tri Lạc bướng bỉnh đứng yên tại chỗ, trong tay bé cầm chiếc cặp sách nhỏ. Mấy đứa trẻ còn lại đã tụ tập lại một chỗ chơi cùng nhau, mẹ của Tiểu Nguyên đứng đằng kia cũng đang gọi cậu bé nên Tiểu Nguyên chuẩn bị rời đi.

Quý Tri Lạc cảm thấy rất buồn bã, đúng lúc này bé lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Quý Tri Lạc."

Bé vội vàng ngẩng đầu lên thì thấy mẹ đang đi về phía mình. Hôm nay mẹ mặc váy, mái tóc dài mềm mại xoã tung bồng bềnh sau lưng trông thật xinh đẹp.

Tư Điềm nói: "Con còn đứng đó làm gì thế? Về nhà cùng mẹ thôi nào."

Những đứa trẻ đang chơi gần đó cũng giật mình khi nhìn thấy Tư Điềm, cô bé vừa vô tư nói chuyện hồi nãy cũng chạy đến chỗ Quý Tri Lạc hỏi: "Quý Tri Lạc, đây là chị gái của cậu hả?"

Trùng hợp thay, Tư Điềm lại vừa bước tới nên đã nghe thấy lời này. Khóe môi cong lên thành một nụ cười rạng rỡ: "Xin chào bạn nhỏ, cô là mẹ của Quý Tri Lạc."

Ai mà không thích được trẻ con gọi là chị, tụi nhỏ thật dễ thương.

Đôi mắt cô bé sáng lên. Cô bé lén nhìn Tư Điềm sau đó quay sang nói nhỏ với Quý Tri Lạc: “Quý Tri Lạc, mẹ cậu đẹp quá đi mất.”