Bức tranh ghép từ lá cây lần trước không có ai chịu giúp bé làm, Quý Tri Lạc đã phải tự mình làm tất cả, có thể làm ra hình ra dạng đã là tốt lắm rồi đấy.
Nhưng khi Quý Tri Lạc nói những lời này, những đứa trẻ khác lại không tin bé lắm. Lũ nhỏ rôm rả chuyện trò với nhau không dứt miệng, xung quanh ồn ào ầm ĩ mãi cho đến khi một âm thanh đột ngột vang lên-
"Cô giáo đến rồi!"
Lớp học nhanh chóng yên tĩnh hẳn đi, cô giáo trẻ mỉm cười bước vào phòng, trong tay cô còn cầm theo hai chiếc đèn l*иg nhỏ xinh đẹp. Quý Tri Lạc vừa liếc mắt nhìn qua phía này đã thấy chiếc đèn l*иg rực rỡ đầy màu sắc của mình, hai mắt bé lập tức sáng bừng lên.
"Lần này, các bạn nhỏ trong lớp chúng ta đã làm ra rất nhiều chiếc đèn l*иg thủ công cực kỳ xinh đẹp. Cô đã chọn ra hai chiếc đèn phù hợp nhất để treo dưới cuối lớp rồi đây, các em thử đoán xem đây là đèn l*иg của ai nào?”
Trong lớp học nhỏ ngay lập tức vang lên những tiếng xì xào bàn tán xôn xao, Quý Tri Lạc phải dùng sức mím chặt môi mới không lỡ bật cười thành tiếng. Bé giả vờ bình tĩnh rất giỏi, cứ như thể chiếc đèn l*иg kia không phải của mình vậy. Đương nhiên là cũng không có đứa trẻ nào có thể đoán ra chiếc đèn kia là tác phẩm của bé.
Cho đến khi cô giáo công bố kết quả: “Chiếc đèn l*иg này là của bạn nhỏ Quý Tri Lạc, còn chiếc đèn l*иg này là của bạn nhỏ Trần Tĩnh Đông.”
"Oa-" Tụi nhỏ đều đang cực kỳ kinh ngạc.
Những bạn nhỏ ngồi cạnh Quý Tri Lạc đều bị sốc đến ngây người.
"Cậu đã làm cái đèn đó sao? Nó đẹp quá đi."
"Quý Tri Lạc, cậu giỏi thật đó."
…
Quý Tri Lạc ngồi thẳng lưng ưỡn ngực, mái tóc xoăn bồng bềnh như thể cũng sắp bay lên đến nơi vậy. Bé đã quyết định, đến lúc tan học về nhà sẽ xóa mấy dòng ghi trong quyển nhật ký về chuyện mẹ chỉ mua quần áo Ultraman cho anh trai bé, bởi vì chiếc đèn l*иg xinh đẹp này đã đủ bù đắp cho chuyện đó rồi.
Quý Tri Lạc đặc biệt hào hứng với tiết học này. Sau giờ học, bé còn nhận được một cái nhãn dán cho việc bé đã tích cực tham gia hoạt động với cả lớp, tất nhiên còn có chiếc đèn l*иg đạt giải tác phẩm thủ công đẹp nhất nữa!
Cô giáo treo hai chiếc đèn l*иg ở cuối lớp, một nhóm bạn nhỏ lập tức chạy tới vây quanh quan sát thật kỹ lưỡng.
Quý Tri Lạc cũng muốn đi qua xem nhưng trong tay bé còn đang cầm tới sáu cái nhãn dán đây này. Quý Tri Lạc chưa bao giờ nhận được nhiều nhãn dán cùng một lúc tới vậy, nếu chạy tới chỗ có quá nhiều người thì nhãn dán sẽ rơi mất. Trong lòng Quý Tri Lạc thấy rất phiền nào nhưng bé cũng không thấy buồn chút nào, bé nghĩ đó là một nỗi phiền toái vui vẻ.
Bé lấy tập vở cất nhãn dán ra rồi cẩn thận xé miếng decal ở mặt sau ra, dùng mu bàn tay đè lên nhãn dán để đảm bảo chúng không bị dán lệch. Cuối cùng bé còn cẩn thận dùng đầu ngón tay miết nhẹ vài lần cho nhãn dán trải phẳng ra.
Sau khi cất tập vở đựng nhãn dán, Quý Tri Lạc mới đi xuống cuối lớp học xem đèn l*иg. Bé lập tức bị một đám nhóc con vây quanh.
"Cậu đã làm chiếc đèn l*иg này như thế nào vậy? Quý Tri Lạc, cậu dạy tớ đi, để tớ về nhà làm chung với mẹ."
"Quý Tri Lạc, cậu giỏi thật đó, chiếc đèn l*иg này có tới năm màu luôn!"
Khuôn mặt nhỏ của Quý Tri Lạc không giấu được vẻ vui mừng, bé nói: “Mẹ làm đèn l*иg giúp tớ đấy, tớ cũng phụ mẹ một tay.”
“Chỉ cần bảo mẹ cậu nhắn tin hỏi mẹ tớ trong nhóm lớp thôi, mẹ tớ chắc chắn sẽ nói cho cậu biết.”
Phần lớn các bạn nhỏ đang vui vẻ vây quanh Quý Tri Lạc, đã chẳng còn mấy đứa trẻ hào hứng quan sát hai chiếc đèn l*иg treo phía cuối lớp kia nữa. Bọn trẻ bắt đầu hình thành tâm lý đám đông nên gần như tất cả các bạn nhỏ đều lập tức ùa lại đây tụ tập xung quanh Quý Tri Lạc.
Trần Tĩnh Đông nhìn chiếc đèn l*иg xinh đẹp sáng rực năm màu kia rồi lại nhìn về phía chiếc đèn l*иg đỏ của mình. Cậu ta do dự một lát rồi bước từ từ bước tới, lúc cậu ta đến gần liền nghe thấy Quý Tri Lạc nói chiếc đèn l*иg là do mẹ bé làm.
Cậu ta vô thức hỏi: “Quý Tri Lạc, cậu có mẹ sao?”
Quý Tri Lạc cau mày.
Trần Tĩnh Đông giải thích: "Mẹ cậu không đến trường đăng ký nhập học, không tới đón cậu về sau giờ học, lần trước còn không chịu làm đồ thủ công với cậu nữa. Chúng tớ đều cho rằng cậu không có mẹ."
Ngôn ngữ của trẻ em là thứ ngôn ngữ đơn giản, ngây ngô và thiếu hiểu biết nhất, tụi nhỏ chỉ nói những gì chúng muốn nói mà thôi.
Quý Tri Lạc tức giận rồi, bé có mẹ cơ mà, người khác có cái gì thì bé cũng có cái đó.
“Cậu mới là người không có mẹ đó!” Bé giận dữ đáp lại.
Trần Tĩnh Đông sửng sốt một lát, sau đó viền mắt cậu ta đỏ hồng lên: "Quý Tri Lạc, cậu mắng tớ."
Những đứa trẻ vây xung quanh bé bắt đầu nháo loạn ầm ĩ.
"Quý Tri Lạc mắng Trần Tĩnh Đông đến mức cậu ta khóc rồi!"
"Quý Tri Lạc đánh Trần Tĩnh Đông làm cậu ta khóc kìa!"
"Cô ơi cô! Quý Tri Lạc đánh Trần Tĩnh Đông đến mức chảy máu bê bết rồi, Trần Tĩnh Đông khóc to lắm ạ!”